Sự xuất hiện của Trịnh Khởi
Một mùa xuân nữa lại tới, một mùa xuân không có tình yêu.
Mười tháng qua đi kể từ ngày ngày bóng đêm kìm chặt con tim. Chờ đợi ai đó, rồi cũng tìm kiếm ai đó, nhưng hết thảy đều vô vọng.
Mọi thứ thực sự kết thúc sao?
"Xin chào!"
Tiểu Chu giật mình rời mắt khỏi bức tranh triển lãm.
Cô gái nọ nở nụ cười thật tươi tắn, hết nhìn bức tranh cô đang quan sát, lại nhìn sang cô: "Sao chị lại tập trung vào nó vậy?"
Sớm nay rõ ràng rảnh rỗi, Tiểu Chu phân phó vài công việc cho "đám nhóc" của mình xong thì liền ra khỏi viện dùng một chút café, không ngờ gần bệnh viện lại có một phòng triển lãm tranh mới mở nên cô ghé qua đó một chút.
Đi một vòng, hàng loạt các tác phẩm tranh nổi tiếng được trưng bày. Cũng không có quá nhiều đặc sắc vậy mà rất nhanh đã đến giờ nghỉ trưa.
Cô vốn định ra về thì tức khắc gặp một bức tranh khiến cô phải thẫn thờ đứng gần 30 phút để quan sát.
Trong tranh là một người phụ nữ mỉm cười, bàn tay nắm chặt cành hoa hồng đầy gai.
Trước câu hỏi của một người thưởng thức khác trong phòng tranh này, cô im lặng quan sát bức tranh thêm nửa phút mới mở lời.
"Nó làm tôi xúc động!"
Cô gái kia ngạc nhiên nhìn cô sau đó nở nụ cười lần nữa: "Không phải chỉ là việc người phụ nữ này đang thức tỉnh bản thân sao? Cô ta đang cười kìa! Một người phụ nữ thiếu tự tin về nhan sắc. Cô ta đang vực dậy bằng cách làm mình chảy máu!"
Tiểu Chu đưa tay tóm cằm, tiếp thu một nét cảm nhận khác về bức tranh này.
Nhưng nét cảm nhận của cô lại có phần khác biệt so với người mới lên tiếng.
Không đúng, là khác biệt rất nhiều, kể cả là góc nhìn.
"Tôi lại nghĩ khác. Cô nhìn màu sắc đỏ trên bức tranh đi. Rõ ràng tác giả có thể tô màu đỏ cho máu đang chảy ra ở bàn tay người phụ nữ này, nhưng không, màu máu đó lại là màu đen. Trùng hợp là cành hoa hồng đang héo úa kia trùng với màu máu đó. Vả lại, hoa hồng không chỉ tượng trưng cho sắc đẹp, nó còn đại diện cho phụ nữ nữa. Nên tôi nghĩ..."
"Hai người phụ nữ đang tồn tại dựa vào nhau? Là một chuyện tình đồng giới?"
Lời Tiểu Chu chưa kịp nói hết, cô gái kia đã thêm vào lời kết.
Không phủ nhận, cô gật đầu.
Người nọ lại mở lời: "Vì trong máu của người phụ nữ là chất độc, nên bông hoa vẫn cứ héo như vậy. Người phụ nữ nghĩ mình đang giúp bông hoa được sống, nhưng không phải, chính bông hoa mới đang giúp người phụ nữ đó. Chấp nhận để bản thân héo úa tới chết, chỉ vì mong muốn nụ cười trên môi người phụ nữ mãi thắm màu. Đó là một đoạn ý khác phát triển thêm từ quan điểm tình yêu đồng giới của bức tranh!"
Tiểu Chu ngạc nhiên nhìn sang cô gái mới kết thúc lời thưởng thức của mình với bức tranh. Đoạn sau có chút tiêu cực nhưng không phải không có khả năng, thậm chí là khá sâu sắc – là nghĩ vậy nên Tiểu Chu đánh giá khá cao cô gái đang đứng cạnh.
"À, xin lỗi vì đã làm đứt mạch cảm xúc của chị. Tại tôi khá tò mò, chị đứng tại đây gần nửa tiếng chỉ để ngắm nó.", lần nữa cô gái trẻ nở nụ cười, hệt như ánh nắng ban mai. Rất đẹp. ngôn tình hoàn
"Ừm! Tôi phải cảm ơn cô, nếu cô không gọi thì tôi đã tốn nhiều thời gian ở đây rồi!", Tiểu Chu mang tông giọng không cao, không thấp. Bằng phẳng một cách ảm đạm.
"Tôi là Trịnh Khởi, chủ phòng tranh này, rất vui được gặp chị!"
"C...chủ sao?"
Nhận tờ danh thiếp người đối diện, Tiểu Chu vẫn không tin được, thậm chí đưa tấm danh thiếp lên sát mặt, đọc đi đọc lại nội dung ghi trên đó.
"Phải! Tôi mới về nước để theo đuổi giấc mơ. Về bức tranh này, chủ nhân bức tranh đã mất nên nội dung bức tranh rất gây tranh cãi, chị là người thứ hai có suy nghĩ giống tôi đấy!"
"Người thứ hai? Giống cô?", tuy hỏi lại nhưng Tiểu Chu vẫn một mực chăm chú vào tờ danh thiếp. Cô không tin được một người trẻ như Trịnh Khởi lại có thể sở hữu khối tài sản đồ sộ này.
"Đúng vậy, một người nữa là bạn gái anh trai tôi. Mà thôi, chị đi dùng bữa trưa với tôi nhé, tôi không có bạn bè gì ở đây, đường xá cũng không thông thạo. Hôm nay gặp chị tôi rất cảm kích, tôi nghĩ là cái duyên, vậy tôi sẽ mời!"
Trịnh Khởi giựt tờ danh thiếp thu hút hết thảy sự chú ý của người đối diện từ nãy tới giờ. Nàng không rõ cô nghe được từ nào không, chỉ cần biết hôm nay phải lôi kéo bằng được người lạ...mới quen này đi với mình.
Trong mắt Trịnh Khởi, Tiểu Chu có một sức hút vô hình níu kéo sự chú ý của nàng.
"Cô...cô làm gì vậy?", Tiểu Chu ngơ ngác nhìn tấm danh thiếp bị lấy về.
"Chị không nghe tôi nói sao? Dùng bữa trưa, bữa trưa đó!", Trịnh Khởi thản nhiên ôm tay kéo Giáo sư Trương đi khỏi đây.
"Không, tôi...", Tiểu Chu hơi dùng sức, là muốn kéo cánh tay về.
"Chị tên gì?", Trịnh Khởi coi như ngó lơ phản ứng của cô, lập tức đổi sang một chủ đề mới.
"À, Trương La Chu! Nhưng bây giờ..."
"Chị bao nhiêu tuổi? Làm việc ở đâu? Chị bị ốm sao? Người chị nồng nặc mùi kháng sinh này!?"
"Không phải, tôi.... Thả tôi ra! Cô đưa tôi đi đâu vậy???"
"Đi ăn trưa! Chị vẫn không nghe tôi nói sao?"
"Ý tôi là-....."
Hai người phụ nữ ồn ào cuối cùng cũng ra khỏi phòng triển lãm tranh. Một người dùng sức kéo, một người... miễn cưỡng bước theo...
Người phụ nữ xinh đẹp đó ngồi trước gương, tóc búi gọn quý phải, nắn nót chỉnh đôi bông tai đắt tiền.
Lúc này, bỗng có gì đó xuất hiện, chỉ là thoáng qua nhưng nó làm trái tim nàng đau nhói một nhịp.
Trong đầu Lã Hứa Lệ là hình ảnh người ấy, đang mỉm cười... vô tư và hạnh phúc.
Chỉ là bất chợt, bất chợt nghĩ tới, rồi vô tình tự làm mình tổn thương.
Nở một nụ cười tự giễu trước gương. Nàng cắn răng, nuốt mọi thứ khốn khổ vào bên trong.
Lã Hứa Lệ, mày không có tư cách nghĩ đến người ta!
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Bên ngoài kia, một giọng đàn ông trầm ấm cất lên: "Lệ Lệ, khách đến rồi!"
Thứ giọng dễ nghe đó khiến nàng xuất hiện cái nhăn mày mãnh liệt. Đấu tranh trong đầu, sau cùng, nàng miễn cưỡng vẫn phải đáp lời người đàn ông ấy: "Chờ chút, tôi ra ngay!"