Họ đã chia tay như vậy...
Rrrrrrrrrr
Tiểu Chu nhăn nhó mất một lúc, khi điện thoại gần như muốn ngừng rung mới có thể bắt máy.
Tông giọng hoàn toàn ngái ngủ: "Tôi Trương La Chu nghe!"
"G-Giáo sư!!!!!!! Đơn kiện của chị bị hủy rồi! Bệnh viện triệu tập chị đấy! Chị mau đến đây!!!!"
Cái gì?
Bây giờ cô mới có thể thanh tỉnh hoàn toàn.
Giáo sư Trương mở căng mắt, lập tức bật dậy: "Cô... nói sao? Triệu tập?"
Trần Di giọng bộc lộ vui vẻ phát điên, xung quanh cô bác sĩ trẻ còn có hỗn hợp những tiếng reo hò.
"Phải! Bên kia đột ngột hủy đơn kiện, họ thậm chí còn nhận sai trước hội đồng bệnh viện ta và trực tiếp đề nghị hội đồng cho chị quay về viện!"
"S...Sao có thể...?"
Nghĩ ra gì đó, Tiểu Chu tức khắc nhăn mày: Tư Ninh Ninh!? Là cô làm sao???
Cô tắt máy nhanh chóng xuống giường.
Quần áo được gấp gọn gàng sẵn, một chút sandwich nhẹ cho bữa sáng.
Trong phòng tắm, bàn chải, rồi khăn mặt mới đã được chuẩn bị.
Nếu cuộc gọi ban nãy khiến cô khá khó chịu thì lúc này, những thứ được Lã Hứa Lệ chuẩn bị sẵn một cách chu đáo lại làm cô thấy vui vẻ và dịu lại.
Chắc em ấy đi làm từ sớm rồi!
Dòng suy nghĩ đó dứt, cùng lúc cuộc gọi thứ hai vang lên.
Là của Tư Ninh Ninh.
Tiểu Chu sẵn mang cái bực ban nãy quay trở lại, cô ấn nút nghe máy trong nóng nảy: "Tôi cũng đang muốn nói chuyện với cô đ-...."
"T...Tiền bối, chị được quay về rồi.... Cuối cùng... cũng quay về rồi...!!!"
Giọng đầu máy bên kia run lên, là đang khóc.
....C-Cái gì?
Thêm một cái ngạc nhiên khác, lớn hơn ban nãy xuất hiện trong đầu Tiểu Chu.
"K...Không phải cô kết hôn với hắn để giúp tôi? Cô xúc động như vậy là sao???"
"Không phải... Ngày hôm đó, em đã từ bỏ việc ấy! Em..."
Bíng boong
Quá nhiều sự dồn dập đến vào sáng nay. Tiếng chuông cửa nhà Lã Hứa Lệ vang lên khiến cô phải mau mau chóng chóng kết thúc cuộc trò chuyện này.
"Tôi sẽ nói chuyện với cô ở bệnh viện!"
"V-Vâng!"
Cúp máy, cô nhanh chân chạy ra cửa.
Sau cánh cửa đó, người cô nghĩ sẽ xuất hiện liền không giống trong tưởng tượng của cô.
Là một người khác.
"Chào cô!"
"Vâng! Anh cần tìm..."
Người đàn ông mặc vest khá lịch sự, nhanh chóng mở chiếc cặp anh ta cầm trên tay.
Bên trong là một bản hợp đồng.
"Tôi đến thu hồi căn nhà theo đề nghị bên thuê. Cô Lã Hứa Lệ đã hủy hợp đồng thuê nhà vào sáng sớm nay. Đây là hợp đồng và danh thiếp của tôi!"
C...Cái gì?
Tiểu Chu xem xét danh thiếp và bản hợp đồng cẩn thận, đến khi khẳng định điều này là sự thật lập tức hoang mang.
Cảm giác sợ hãi đến mức cả người run rẩy này quả thực cô chưa bao giờ cảm nhận qua.
Mặc cho người đàn ông kia làm gì thì làm, cô lao ra khỏi căn nhà lớn ấy, vẫy một chiếc taxi, cũng vội vã thực hiện một cuộc gọi.
Rồi đến rất nhiều cuộc gọi khác.
Đáp lại cô, chỉ là tiếng thuê bao đáng sợ.
Lệ Lệ, rốt cục em... đang làm cái quái gì vậy?
Mệt mỏi ôm lấy gương mặt, cơn đau nào đó xuất hiện ở trái tim cô...
Em tốt nhất đừng làm gì dại dột đấy!!!
*-*-*-*-*
Khí trời mùa thu, một chút gió lạnh, hoa lá cũng đã dần ngả màu.
Theo thời gian, con người ta dần cảm nhận được cuộc sống sao quá đỗi chậm chạp diễn biến, còn thời gian thì cứ vậy trôi đi chẳng chờ đợi ai.
Có một loại cảm xúc, tựa như một tảng đá lớn đè nén con tim.
Ta càng cố gắng đẩy tảng đá đó ra cũng chẳng có ích lợi, thay vào đó, còn làm chính bản thân mình đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần.
Cảm xúc đó gọi là nỗi buồn.
Sự cố gắng đó gọi là hoài niệm.
Nhưng có một thứ, một thứ để giúp chúng ta chống chịu được với cùng cực đau thương, người ta gọi thứ đó là niềm tin.
Mỗi ngày trôi qua đều là khó khăn, vị Giáo sư mỗi đêm về lại căn nhà đều thơ thẩn. Đầu tiên là mở một lon bia, sau đó, cô ngồi trước hiên nhà... hiên nhà từng là của người đó.
Không ai rõ cô đang nghĩ gì, cũng không rõ gương mặt kia là đang ngắm vẻ đẹp ban đêm hay là... nhớ một người.
Gặm nhấm thứ gì đó rất buồn một mình, khi dùng hết lon bia, vị giáo sư đó mới trở vào trong.
Mỗi ngày như vậy, đều quá hai giờ sáng mới chợp mắt.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ ngày hôm ấy, ngày ánh mặt trời trong tim một người tắt nắng.
Người đó ra đi, tuyệt nhiên không nói bất kể một câu nào, chỉ để lại một lời nhắn với dòng chữ ngay ngắn: "---Chúng ta chỉ tới đây thôi!---".
Cô điên cuồng, khi nghe loáng thoáng có người nói nàng đã ra sân bay thì lập tức di chuyển, là muốn lục tung sân bay để tìm kiếm. Cô cần một lời giải thích, một lần đối diện. Cô chỉ muốn biết... sự thật.
Không thấy, hoàn toàn không thể tìm ra.
Người đó, thực sự đã biến mất, không một dấu hiệu, không một vấn vương.
Cứ vậy, lạnh lùng ra đi, như cái cách người đó xuất hiện lần đầu.
Đến giờ cô vẫn chưa dám tin.
Cô thuê lại căn nhà người đó từng ở, mỗi đêm đều ôm nỗi nhớ đi vào giấc ngủ. Cô hi vọng khi mở mắt, người phụ nữ ấy sẽ xuất hiện, dù có mang ánh mắt thù địch như cái ngày đầu tiên hai người gặp nhau... dù là vậy, cô vẫn sẽ mỉm cười vì ít nhất... cũng có cơ hội làm lại từ đầu.
Một khởi đầu tốt hơn.
Nhưng mọi thứ chẳng như ta khát khao, chẳng như ta mộng mơ. Người cô yêu, thực sự đã rời khỏi... đã đi thật rồi...
Người cô yêu, đã chia tay cô như vậy....