Sau một hồi bị "tổng sỉ vả" bởi sự không-quan-tâm tới học trò cũ, Tiểu Chu sẵn chưa hết sốc nên lập tức bỏ ra ngoài ban công nhà hàng.
Gió trời mát lạnh, không khí trong lành chính là liều thuốc thư giãn tuyệt vời nhất cho hoàn cảnh hiện thời.
Tựa tay vào lan can, Tiểu Chu trầm ngâm đến bất động. Nếu không được "thông não" chắc cả đời này cô cũng không nắm được nội bộ tình cảm "đám nhóc" của mình.
Bản thân Tiểu Chu luôn tự coi mình như người chị, trợ giúp và dẫn dắt ba đứa em đến với thành công. Song, có vẻ, cô chỉ mới giúp "tụi nhóc" ở phần công việc. Những tâm sự, nỗi lòng,... khi nhìn nhận lại, hóa ra cô mới chính là người nhờ vả vào "đám nhóc".
Khi Dịch Minh ngập trong men say của nỗi buồn, Tiểu Chu biết mình tệ hại và vô dụng tới mức nào. Sống trước bao nhiêu năm, vậy mà với vấn đề tình cảm cô lại chẳng mở lời nói được chút gì về nó.
Vậy người thằng nhóc đó thích là Mẫn sao...?
Lại một tiếng thở dài nữa cất lên.
Nếu mình biết sớm hơn, liệu có giúp được gì... Ủa, kia là...
Ba giây định dạng người bên dưới, khi nhận ra là ai thì khóe môi cô cong lên, sẵn sàng nâng tay ra ám hiệu chào hỏi hồ hởi.
"Ê, TƯ NINH..."
Chát
"...Ninh...!"
Người đàn ông đi chung đó, đã thẳng tay tát vào mặt Tư Ninh Ninh không chút lưu tình: "CON ĐÀN BÀ NGU XUẨN, ĐỪNG CỐ TỎ RA GIỎI HƠN TAO!!!"
Đám đông xung quanh bị lời to tiếng này làm chú ý, xôn xao lập tức nổi lên.
"Bé tiếng chút, chúng ta về thôi, anh say lắm rồi đó!", Tư Ninh Ninh nở nụ cười hiền lành nhẫn nại, tiến tới ôm lấy cánh tay người đàn ông mới thô bạo với mình.
"CÚT!"
Lập tức Tư Ninh Ninh bị người đàn ông đó đẩy ngã, hắn lại lớn tiếng quát: "TAO KHÔNG SAY!!! SAO MÀY CỨ CỐ LÀM TAO MẤT MẶT VẬY??? ĐỒ KH-..."
BỐP
Hự...
C-Cái gì....?
Tư Ninh Ninh chưa kịp phản ứng xong đoạn kinh ngạc bởi sự xuất hiện đột ngột này, hành động bạo lực của người đó đã khiến vị bác sĩ phải cứng họng.
Tiểu Chu không nhân nhượng, đưa nắm đấm lên cao, liên tục bốn, năm lần giáng thẳng vào mặt gã đàn ông khốn kiếp động tay động chân với phụ nữ. Cô nghiến chặt răng, ánh mắt hoàn toàn là tức giận sôi sục.
Mày là cái gì chứ!? Sao dám đánh Ninh Ninh!?
Em gái tao... mày cũng dám đánh sao???
Tao phải thay bác gái đánh mày không ra hình người!!!
Đến khi gương mặt người đàn ông đã dính đầy máu, nếu không phải có người kéo cô ra, chắc chắn người đàn ông đó vẫn còn bị ăn đòn.
"GỌI CỨU THƯƠNG!!! ANH TA BẤT TỈNH RỒI!!!", mọi người hô hoán, không khí càng trở nên hỗn loạn.
Tiểu Chu mặc kệ hậu quả, cô tiến tới chỗ Tư Ninh Ninh, chống một đầu gối xuống mặt đất, đối diện.
"Này, cô không sao chứ?"
Tư Ninh Ninh cứng đờ người, không biết phải trả lời sao. Nàng ta run run đưa bàn tay, Tư Ninh Ninh nắm lấy bàn tay vẫn còn dính máu của Tiểu Chu, đau xót cùng hốt hoảng: "T-Tiền bối... bị...thương..."
Tròn mắt nhìn xuống tay mình, Tiểu Chu nâng mày biểu hiện ngu ngốc, sau đó cô cười tươi, đặt bàn tay còn lại lên đầu Tư Ninh Ninh: "Hahaha... nhằm nhò gì? Cô không sao là tốt rồi!"
"GIÁO SƯ!!!"
Tiểu Chu giật mình xoay người về phía mới kêu tên cô. Cô thở dài, giúp Tư Ninh Ninh đứng dậy rồi nhăn mày nhìn Đinh Khống: "Tôi bị điếc hay sao mà cậu phải la lớn vậy!?"
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đã tụ tập hết tại đây, sắc mặc ai cũng vô cùng khó coi, nếu nói là sợ hãi cũng không sai chút nào.
"G-Giáo sư, chị có bị thương ở đâu không? Cả tiền bối nữa, khóe môi tiền bối có máu kìa!", Trần Di vội vã lấy khăn tay đưa cho Tư Ninh Ninh.
"Tôi không sao!"
Tiểu Chu cười mỉm, đồng thời liếc nhìn khóe môi dính máu của Tư Ninh Ninh. Cô nghiến chặt răng một giây rồi hướng mọi người.
Cô vẫn cố nở nụ cười, đáp: "Mọi người quay lại bàn ăn trước đi, giờ tôi ph-..."
"N-Người Giáo sư mới đánh là con trai độc nhất của tập đoàn Thiên Hãn... tập đoàn có vốn đầu tư đứng thứ hai cho bệnh viện mình...", một y tá run rẩy lên tiếng.
"C-Cái gì?", Đinh Khống kinh hãi, lập tức trừng mắt nhìn nữ y tá mới mở lời: "T-Thật sao?"
"Đ-đúng vậy, đợt trước anh ta lớn tiếng với một y tá trong bệnh viện mình, vô tình tôi ở đó nên nhớ mặt! Y-Y tá đó ngày hôm sau đã bị đuổi việc..."
"SAO???", mọi người đồng thanh, sau đó ánh mắt lại hướng về phía Giáo sư Trương.
"G-G-Giáo sư... C-Chuyện này..."
Tiểu Chu trầm ngâm một lúc, sao đó nụ cười ngốc nghếch lần nữa phô ra trên gương mặt mệt mỏi: "Mọi người quay lại bàn ăn trước đi, giờ tôi phải đến chỗ này một chút. Tôi sẽ liên lạc sau, mọi người cứ yên tâm!"
"G-giáo sư...!!!"
Cô xoay người, không quên nâng tay lên vẫy chào tạm biệt đồng nghiệp phía sau rồi bước đi.
Dù rằng không ai nói ra, nhưng trong mỗi người lại có thứ cảm giác tương tự nhau.
Sợ rằng... lần này... người đó sẽ không quay trở về với bộ dạng tươi cười đáng ghét thường ngày nữa.
Kẻ yêu thích, kẻ chán ghét, kẻ không yêu thích cũng chẳng chán ghét đều đã có mặt ở đây... kể cả vậy, dù trước đó có như nào thì sự lo lắng của họ đã có điểm tương đồng vào lúc này...
Tất cả cảm xúc lo lắng bất an đều hướng tới bóng lưng người...
"G-giáo sư... sẽ không sao chứ?"
"Hi vọng là vậy!"
Cộp cộp cộp...
Người phụ nữ trong bộ váy đen tuyền đẹp đẽ đó bước thật nhanh, đế giày cao gót nghe tiếng va chạm dưới mặt đất như muốn vỡ vụn.
Lã Hứa Lệ vô cảm trên gương mặt nhưng lại nghiến răng, nắm tay vắn váy càng lúc càng chặt, nhanh chóng di chuyển mất một lúc đã tới trước mặt Giáo sư Trương.
"Lệ Lệ!?"
Tiểu Chu thấy Lã Hứa Lệ biểu cảm đáng sợ như vậy thì hoảng hốt, lập tức dừng bước chân: "T-Tại sao em lại ở-..."
"Giáo sư, em sẽ tìm Luật sư giỏi nhất, vì vậy Giáo sư sẽ không sao. Em sẽ bằng mọi cách khiến Giáo sư không sao hết!"
"... T-Tôi..."
"Bây giờ em sẽ đi chung, mau lên!"
"..."
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi cô sau một loạt vẻ lúng túng ban nãy: "Em thật là... Được rồi, đi thôi!"
Hai người phụ nữ lên chiếc xe taxi đỗ trước cửa nhà hàng. Đèn đỏ sau xe taxi tắt, cũng là giây phút chiếc taxi lăn bánh rời khỏi nơi này...
Không ai rõ sự việc gì sẽ diễn ra tiếp, chỉ có một điều chắc chắn, rắc rối lúc này mới chính thức bắt đầu...