Doctor

Chương 50: Kỳ tích




"Tuy việc này rất khó có thể xảy ra, song, tôi nghĩ đây là một kì tích!", Tiểu Chu vui vẻ, ngồi đối diện bệnh nhân, giải thích rõ hơn: "Có một khối u nằm ở cạnh tủy sống, điều này là khá may mắn, nhờ vậy tôi đã phát hiện tủy sống của anh không bị đứt hẳn, nó vẫn còn hoạt động. Khi tôi loại bỏ được khối u, cơn đau của anh cũng qua. Khá chắc chắn việc anh có thể di chuyển lại được."

"C-Cái gì!?, bệnh nhân nắm chặt tay bà xã, kinh hãi đi kèm xúc động.

Anh ta không tin vào tai mình...

Sau bao nhiêu năm, mọi hi vọng đã như không còn, vậy mà giờ đây có người khẳng định một khả năng xảy ra...

Liệu đây có phải phép màu!?

Tiểu Chu cười, gật đầu lập tức: "Phải, điều anh luôn khao khát: nắm tay phu nhân đi bộ, đạp xe, hay cõng những đứa con thân yêu... không còn là viễn cảnh trong trí tưởng tượng. Có khả năng sẽ xảy ra, tôi sẽ bằng mọi nỗ lực để khiến nó xảy ra."

"T-Thật sao...?"

Khoát tay, nụ cười rạng rỡ của Giáo sư Trương như khẳng định lần nữa mọi lời cô nói: "Nó chính là phép màu ông trời ban tặng cho sự cố gắng của cả hai người. Tôi sẽ thay Người hoàn thành món quà này. Hãy tin tưởng ở tôi!"

Lắng nghe thử, ngoài kia chính là nụ cười của những cơn gió...

Nói mùa xuân mùa yêu thương, thì chính là mùa yêu thương...

Nó còn là mùa của hi vọng và khát khao nữa...

"Vậy... nhờ cậy cả vào bác sĩ...!"

Tống Mẫn quan sát màn hình phim chụp bệnh nhân mình phụ trách. Có một vệt đen mờ, tuy không rõ ràng, cũng có thể do lỗi hình ảnh lại khiến Phó giáo sư Tống mang nhiều nghi hoặc.

"Có chuyện gì sao tiền bối!?", Dịch Minh được Tiểu Chu cử sang bộ phận khoa Tống Mẫn khá thường xuyên vì bên khoa ngoại nhi nhìn chung là vắng vẻ, huống gì bộ phận khoa Phó giáo sư Tống luôn thiếu người. Là vậy nên việc chạy tới chạy lui là dễ hiểu.

Không chỉ Dịch Minh, ngay cả Trần Di hay Đinh Khống cũng được cử sang các khoa khác hỗ trợ, vậy nên mới phát sinh... ái ngại và lo lắng.

Giáo sư Trương của họ nếu đắc tội với mấy người "lớn mặt" bên các bộ phận đó, người hứng chịu đương nhiên là ba vị bác sĩ trẻ - vì đám người đó đâu có làm gì được Giáo sư Trương.

Nhưng....chính chuyện Giáo sư Trương là người cử họ sang, cũng là người gây sự... khiến họ không thể chịu đựng nổi oan ức.

Vì vậy bằng sống bằng chết, họ luôn phải cản "thầy" mình đi gây chuyện. Vì "thầy", và cũng... vì mình luôn.

Nhắc đến ba "đồ đệ" tâm đắc, Tiểu Chu chính là người khoe khoang với Tống Mẫn về tài năng của ba "đồ đệ" này. Nhìn chung Tống Mẫn nắm rõ, cũng tin tưởng vào Tiểu Chu nhận xét nhưng chưa từng làm việc chung - theo đường chủ đạo mỗi ca phẫu thuật - với một trong ba.

Phó giáo sư Tống nhớ rõ, Tiểu Chu từng nói, người có khả năng phán đoán mạnh nhất là Dịch Minh. Và sẵn dịp này, hôm nay coi như kiểm nghiệm lời này của cô bạn thân luôn: "Cậu nhìn phần chụp chiếu này xem!", Tống Mẫn đưa hồ sơ bệnh án cho Dịch Minh, kèm thêm phần chụp vẫn băn khoăn nãy giờ.

Dịch Minh nâng mày, quan sát một hồi rất lâu.

"Sao rồi!?", Tống Mẫn tựa hông vào cạnh bàn, nhấp một ngụm café nhỏ chờ đợi.

"Đây là hồ sơ bệnh nhân bị tai nạn giao thông. Nhìn chung mọi thứ xử lí rất gọn gàng, nói cách khác đã qua cơn nguy kịch."

"Ừ!"

Bề nổi là như vậy, rất chính xác!

"Nhưng mà hình như gặp một chút vấn đề ở chỗ này!"

Tống Mẫn nhướn mày, nhìn theo đầu ngón tay của Dịch Minh đang chỉ tới.

"Vết mờ này, dường như không phải lỗi do phim chụp!", Dịch Minh nói tiếp.

Đó chính là điều Phó giáo sư Tống muốn nhắc tới: "Phải rồi, đó chính là điều tôi muốn bàn với cậu. Vụ tai nạn khiến đầu nạn nhân va đập mạnh vào cửa kính xe, cầm máu hay sơ cứu đều rất ổn. Khi di chuyển tới đây huyết áp và nhịp tim ở mức nguy kịch chấp nhận được*. Sau ca phẫu thuật đáng lý là phải tỉnh lại rồi, vậy nên tôi mới kiểm tra một lần nữa. Kết quả trả về chính là như vậy.", Tống Mẫn thở dài, nói rõ sự tình hơn.

(*: là triệu chứng bình thường với nạn nhân bị tai nạn)

Chỉ có điều Dịch Minh lại im lặng rất lâu. Biết là đang suy nghĩ, nhưng đến mười phút không lên tiếng thì thực sự sốt ruột.

"Bác sĩ Dịch!?", Tống Mẫn còn có việc nên không thể ở lại lâu hơn, là vậy nên bất đắc dĩ "đánh thức" cậu bác sĩ trẻ.

Dịch Minh giật mình, nhưng kì lạ thay, trái với vẻ đáng ra nên gấp gáp, cậu ta lại nở một nụ cười trên môi.

Và nụ cười này khiến Tống Mẫn cảm thấy quen thuộc, quen thuộc đến kinh ngạc.

"Tiền bối, có lẽ chị cũng đã biết nguyên nhân. Có phải chị không biết nên phẫu thuật ra sao, vì vậy mới chần chừ!?"

Phó giáo sư Tống ngạc nhiên tròn mắt. Cô đã nhận ra nụ cười đó là giống ai rồi, kể cả câu hỏi khi đắc ý cũng rất giống.

Vậy hóa ra, cậu tạo ra ba bản sao của mình sao? Đồ quỷ!!!

"Đừng lo, bệnh nhân sẽ chịu đựng được. Mảnh thủy tinh trong mạch máu này, em đã hình dung được con đường nó di chuyển. Chúng ta sẽ "tóm" được nó!"

À, kể cả sự tự tin cũng rất giống! Giống quá đi thôi!

Tống Mẫn cười, gật đầu hài lòng: "Được rồi! Hãy làm phụ mổ số một của tôi cho ca phẫu thuật này, bác sĩ Dịch!"

"VÂNG, TIỀN BỐI!!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.