Tiểu Chu khổ sở trở về nhà khi tan ca muộn.
Cô biết rõ bản thân lúc đấy quá ngu ngốc, nhưng không nghĩ được có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy.
Giờ phải làm sao khi muốn có cái hẹn với người ta mà đột ngột lại thành... người "chuyển phát"!?
Tiến vào nhà, người đầu tiên cô đụng mặt chính là anh trai Trương La Hưng - đẹp mã nhưng "nhỏ nhen" đáng ghét và hay gây sự với cô. Đúng là xui tận mạng – Tiểu Chu ngán ngẩm.
"Ba mẹ đi chơi rồi, anh Tân cũng ra ngoài có việc. Anh ăn tối rồi nên cô tự kiếm gì ăn đi!"
Tiểu Chu nghe như sét đánh ngang tai, tròn xoe mắt hỏi lại bằng được: "C-Cái gì? Không còn đồ ăn sao?"
Trương La Hưng bĩu môi khinh thường em gái mình: "Đàn bà con gái cũng phải biết chút ít nội trợ. Để tôi chống mắt lên xem hôm nay cô gọi đồ ăn về hay đi ra quán ăn!"
Tiểu Chu giật giật khóe môi, cười khẩy gượng ép: "Đừng có khinh thường Trương La Chu này. Mấy chuyện nấu nướng em làm tốt hơn các người gộp lại đấy!"
"À há! Trương La Hưng tôi cũng ngóng chờ lắm! Vậy muội muội, phiền muội thể hiện chút tài năng cho ca ca mở mang tầm mắt!"
Tiểu Chu rít sâu một hơi.
Hôm nay đã đủ mệt mỏi vậy mà còn dính chiêu "khích tướng" này nữa.
Rút lại không được, chắc chắn không thể vì hai anh em Trương La Hưng và Trương La Chu có một nguyên tắc: không để thua người kia.
"Được! Đã nói là đừng có khinh th-..."
Bính boong...
"...thường...!??? Ủa? Không phải anh nói mọi người ra ngoài rồi sao!?"
Tiểu Chu khó hiểu nhìn ra cửa, thấy vẻ mặt không hiểu gì của anh trai thì cũng không hỏi thêm nữa mà nhanh chóng tiến về phía cửa.
Bính boong
Cạch
"Mở cửa rồi đâ-..."
Tiểu Chu vốn đang gấp gáp nhưng liền đứng hình nhận ra người phụ nữ trước mắt là ai. Cả cơ thể tăng nhiệt độ nhanh chóng, răng cô tự nhiên lại nghiến vào nhau đến căng cả hàm.
Là không tin vào mắt mình.
"Giáo sư Trương, tối nay cô rảnh chứ!?", Lã Hứa Lệ mỉm cười đánh thức kẻ ngơ ngác kia.
Tiểu Chu rùng mình, nấc cụt một tiếng vô ý hết sức: "V-V-Vân...vâng!??????"
Lã Hứa Lệ cười càng thêm đậm, tay tự nhiên nâng hai tấm vé xem phim ban trưa của ai kia đưa cho nàng, đung đưa trước mắt người đó: "Thể loại phim này Dương Dương không có xem được. Bỏ đi thì rất phí, vậy nên tôi đến đây!"
Hiển nhiên phim tình cảm đôi lứa, Dương Dương sao có thể xem được!?
Tiểu Chu há miệng, gương mặt đỏ bừng được ánh sáng đèn hiên rọi đến rõ ràng: "T-T-Tôi...tôi không cố ý chọn thể loại này... tô-tôi...."
"Là ai mà tiếp đón lâu vậy!?", Trương La Hưng mở lớn cửa chính, nhăn nhó nhìn em gái rồi mới nhìn đến vị khách đứng ngoài cửa nhà mình nãy giờ.
Bây giờ ngoại trừ Tiểu Chu ra thì có thêm một kẻ ngu ngốc khác và một người bộc lộ kinh ngạc phi thường.
"T-Tiền bối!???" – Trương La Hưng.
"Alex!???" – Lã Hứa Lệ.
Trương La Hưng cười nói vui vẻ lắm, thậm chí còn mở nắp chai rượu vang đắt tiền mà anh mang về từ Mỹ - chai rượu bằng sống bằng chết cũng không cho Tiểu Chu đụng vào.
"Tiền bối, lâu rồi, cũng bảy, tám năm quen biết, vậy mà chị vẫn xinh đẹp đến thế, quả là phi thường!"
Lã Hứa Lệ mỉm cười, nhấp môi ly rượu rồi gật đầu: "Cậu phong độ, càng nhiều tuổi càng nam tính!"
Trương La Hưng gãi gãi ót sau gáy, xấu hổ nhưng cũng tự mãn với lời khen ngợi này vô cùng: "À, tiền bối, đây là đứa em gái sinh đôi em thường nhắc tới. Không nghĩ được nó lại làm chung chỗ với chị, quả là duyên phận."
Trương La Hưng gõ đầu Tiểu Chu một cái đau đớn rồi cười càng tươi hơn hướng khách quý.
Chính Lã Hứa Lệ cũng không tin được có sự trùng hợp như vậy. Thực chất tên hai người nhiều điểm tương đồng, nhưng những ngày ở đất Mỹ Trương La Hưng chỉ giới thiệu mình là Alex, cũng không nói rõ tên họ theo tiếng Trung nên nàng không nắm được là lẽ dĩ nhiên, mặc dù mối quan hệ của hai người trong công ty là khá tốt.
"Hai người không giống nhau nên tôi gặp Giáo sư Trương không có chút ấn tượng liên hệ!"
"Haha, làm sao lại giống kia chứ, sinh đôi khác trứng mà tiền bối. Thật may mắn, nếu em giống con nhóc này có khi không thể mang gương mặt đẹp đẽ như vậy cũng nên!", vừa nói Trương La Hưng vừa tự mãn xoa xoa gò má mình, thuận lời trêu ghẹo Tiểu Chu.
Tiểu Chu là muốn xù lông, lập tức lườm cay nghiệt người ngồi cạnh: "Im đi! Anh không biết xấu hổ sao?"
"Hả? Sao chứ? Có xấu người xấu nết như cô đâu mà phải xấu hổ?"
"Anh..."
"Làm sao? Làm sao?", vếch cằm thách thức Tiểu Chu, sau đó Trương La Hưng cười hì hì, hướng Lã Hứa Lệ: "Tiền bối, dù em gái em có hay gây loạn nhưng lại là một bác sĩ giỏi. Sẵn tiện tiền bối về làm ở bệnh viện con nhóc, hãy để ý giúp em, nó rất hay gây chuyện!"
Trương La Hưng nâng tay, xoa đầu Tiểu Chu đến rối bời mái tóc.
Nhăn mày né tránh hành động của anh trai, nhưng cô không khó chịu, trái lại môi đã hiện nụ cười tủm tỉm ngại ngùng.
Nụ cười đó đã lọt vào đôi mắt Lã Hứa Lệ, khiến tâm trạng nàng vốn đã tốt lại càng tốt hơn.
"Đương nhiên rồi, là cậu Alex nhờ, tôi đương nhiên sẽ để ý!"
Lã Hứa Lệ cười, nhấp môi lần nữa ly rượu vang hảo hạng, trong đầu không ngừng tấm tắc khen ngợi người chọn rượu quả biết đánh giá.
"Vậy hai người phụ nữ còn đi xem phim nữa phải không? Ai nha~ mau di chuyển đi không trễ giờ! Nhớ ăn tối nữa đấy!", câu cuối là Trương La Hưng hướng Tiểu Chu dặn dò.
"Ừm, cũng gần tới giờ rồi, chúng ta đi thôi!", Lã Hứa Lệ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nâng mắt nhìn Tiểu Chu.
Tiểu Chu tiếp nhận tín hiệu, hối hả đứng lên.
"Vậy tôi xin phép!", Lã Hứa Lệ nghiêng đầu chào Trương La Hưng lịch sự. Trương La Hưng gập người lễ phép, cũng đàng hoàng chào hỏi vị tiền bối đáng kính của mình: "Vâng, chị đi cẩn thận. Với lại hãy thường xuyên tới đây chơi nhé!"
"Ừ! Tất nhiên rồi!", nụ cười Lã Hứa Lệ chứa hàm ý.
Cạch
Cánh cửa khép lại, Trương La Hưng khá vui vẻ, cao hứng tranh thủ dọn dẹp phòng khách.
"À, quên không hỏi tiền bối về đứa trẻ năm đó..."
Vỗ đầu một cái khá mạnh, Trương La Hưng thầm trách cứ mình đúng là bã đậu, việc đáng quan tâm như vậy cũng không nghĩ ra.
"Lát hỏi Tiểu Chu vậy, chắc con bé cũng biết!"
Tặc lưỡi cho qua, Trương La Hưng tiếp tục công việc lau dọn của mình. Buổi tối hôm nay của anh ta vô cùng hoan hỷ.