"Anh là...!?", Tiểu Chu nâng mày nhìn người đàn ông đứng ngoài phòng bệnh.
Thấy cô, anh ta như mất kiên nhẫn, trừng mắt: "Hãy hủy bỏ cuộc phẫu thuật!"
Vậy ra đây là người chồng....
Có chút khó xử nhưng lại tan đi rất nhanh. Cô có thể thông cảm, thực sự rất thông cảm, nhưng cũng không vì thế mà đồng thuận với lời này của anh ta.
"Tôi hiểu điều anh lo lắng, nhưng hãy tôn trọng quyết định của vợ mình!", Tiểu Chu kiên định trong lời nói.
"Không, cô không thể hiểu. Tôi cố gắng để cứu lấy cô ấy thì bác sĩ các người lại tiếp tay cho sự mạo hiểm ngu ngốc của vợ tôi. Tôi không thể tham gia vào một vụ cá cược mà tỉ lệ rủi ro lớn như vậy, tôi sẽ mất cô ấy."
"Anh không tham gia nhưng cô ấy thì có!"
"Cô!!!"
Tiểu Chu thở dài, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Có một chút hoài niệm, song, cô cũng tiếp tục lời dang dở của mình: "Anh biết lí do vì sao cô ấy liều lĩnh như vậy không? Đương nhiên vì cô ấy là một người mẹ!", ngừng một chút, cô nhìn đồng hồ rồi tiếp lời: "Giờ tôi phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật, sẽ kéo dài vài tiếng, anh hãy ở đây đợi kết quả!"
Tiểu Chu xoay người, vốn là định bước đi nhưng thanh âm khàn đặc kia đã giữ cô lại: "Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy liều lĩnh. Nhưng còn cô, tại sao cô lại mạo hiểm? Nếu cô thất bại, sự nghiệp của cô sẽ chấm dứt, tôi sẽ khiến nó phải chấm dứt!", người đàn ông nghiến răng, đôi mắt đã đỏ ngàu vì đè nén cảm xúc nãy giờ.
Lời này hay cảm xúc của anh ta khiến Tiểu Chu rơi vào ký ức cũ kỹ đã qua từ vài năm trước...
["Nếu phẫu thuật cũng tử vong, không phẫu thuật cũng tử vong. Bác sĩ Trương, vì danh tiếng bệnh viện, gác ngay dao mổ lại cho tôi!"]
["... T-Tiền bối, e...em... Chúng ta... không phải có cơ hội cứu cô ấy hay sao... T-Tại sao..."]
["TÔI NÓI CÔ KHÔNG NGHE SAO? GÁC LẠI!"]
["V-...vâng...!"]
Xiết chặt tay, hình ảnh đó như vậy mà ùa về. Năm đó... nếu bản thân cố chấp liệu sẽ thành công!?
Trở lại tư thế đối diện người đàn ông kia. Ánh mắt Tiểu Chu tuy nghiêm khắc nhưng lời nói lại chứa đựng bao cảm xúc.
Là xúc động, nghẹn ngào, khó nói...
"Vì tôi là một bác sĩ, chỉ cần thấy một tia sáng của hi vọng, tôi nhất định quyết tâm. Thay vì bảo vệ vợ bằng cách loại bỏ cố gắng của cô ấy, anh hãy ủng hộ vợ mình. Giờ tôi xin phép!"
Cúi đầu chào lịch sự.
Tiểu Chu bước đi như vậy, để lại người chồng sản phụ đang thẫn thờ vì câu nói của mình...
Cô không thể nói "hãy yên tâm tôi sẽ cứu được cả cô ấy và con hai người", cô không thể, ngàn vạn lần biết rõ sẽ có rủi ro rất cao và mọi cuộc phẫu thuật đều có tỷ lệ thành công – thất bại. Là vậy nên không thể động viên người kia những lời thiếu thực tế.
Nhưng Tiểu Chu biết, cô sẽ cố gắng hết sức.
Nhất định phải cố gắng hết sức!
Lã Hứa Lệ ngán ngẩm nhìn hai kẻ còn lại trong phòng làm việc của mình. Nàng khinh thường đám người trong đầu chỉ biết tính toán hãm hại người khác. Hơn nữa một bác sĩ lại có thể đem bệnh nhân ra làm "vũ khí" để thỏa mãn mục đích cá nhân... không còn từ ngữ diễn tả sự tệ hại của đám người này!
"Giám đốc Lã, tỉ lệ rủi ro rất cao và dù là người mẹ hay bào thai chết đều có thể sai phạm pháp lý. Việc cứu được cả hai chưa đến 15% thành công. Xem ra chúng ta lần này sẽ đuổi được Giáo sư Trương đi rồi!", Trưởng khoa gan mật Khương Lỗi cười hả hê, trong lòng toàn những toan tính hèn hạ.
Lã Hứa Lệ nghe xong lời này thì vô thưởng vô phạt, nhấp môi ngụm trà. Hương vị trà rõ ràng thơm như vậy mà sao lại ngửi thấy mùi thối hoắc xung quanh, bực mình thật!
Viện phó vỗ vỗ đùi, tiếp lời: "Tôi sẽ làm to vụ kiện. Chúng ta nhất định phải nhổ được cái gai này mới thuận lợi mọi tiến độ cải tạo bệnh viện. Mà không ngờ chỉ một Giáo sư Trương lại có thể khiến bệnh viện này bị lôi cuốn theo theo nhiều chiều hướng tệ hại như vậy. Người như cô ta mà làm Viện trưởng sẽ rất khó khăn cho mọi quyết định thay đổi bệnh viện sau này. Giám đốc Lã, cô thấy đúng không?"
Lã Hứa Lệ chột dạ, có phần bất ngờ nhưng hoàn toàn không lộ chút sơ hở. Nàng hơi cười, gật đầu: "Vậy trông đợi vào kết quả thôi!"
"Được, giờ bọn tôi xin phép!", Viện phó lịch sự chào, kéo theo một Khương Lỗi cũng vội vội vàng vàng đứng lên theo.
"Tôi không tiễn nữa, chào hai vị!"
Cạch
Lã Hứa Lệ sau khi cánh cửa khép lại thì nụ cười mỉm đã tắt, gương mặt lộ rõ mệt mỏi.
Tình thế mỗi lúc một phức tạp. Nàng vẫn nghĩ bản thân kín kẽ nhưng không ngờ người của INP vẫn "đánh hơi" ra việc nàng muốn Tiểu Chu trở thành Viện trưởng kế tiếp.
Chỉ là chút đề phòng của ông ta, cũng không nên bận tâm quá!
Ngả lưng dựa vào sofa, Lã Hứa Lệ nâng bàn tay lên, nhìn ngắm các đầu ngón tay thon dài của mình một cách vô hồn.
Giáo sư, cô lại gặp rắc rối rồi đấy!
À, đấy là nếu cô thất bại...
Tiểu Chu nhìn ba "đồ đệ" của mình. Một cái gật, mọi người đã vào đúng vị trí được phân công từ trước.
"Dao!"
"Dao!"
Trần Di là phụ mổ số một trong ca phẫu thuật này. Mọi thứ ngày hôm nay không thể có sai sót kể cả là nhỏ nhất, đây là hai mạng người, la vậy nên cô bác sĩ trẻ tự đưa mình vào căng thẳng tột cùng, hết sức tập trung.
Giáo sư Trương cần Trần Di trong những ca phẫu thuật mang đậm rủi ro. Trần Di trong phòng mổ chính là người bình tĩnh nhất, và sự bình tĩnh này của cô bác sĩ trẻ được nâng lên một tầng cao mới nếu chẳng may có sự cố ngoài ý muốn xuất hiện trong ca mổ. Đây là điều Tiểu Chu cần trong ca mổ ngày hôm nay – một ca mổ sẽ rất dễ mắc sai lầm và rủi ro. Là vậy nên quyết định chọn Trần Di làm phụ mổ chính là hết sức dễ hiểu.
Rạch một đường dài với độ sâu vừa đủ trên bụng sản phụ, Tiểu Chu lập tức đưa tay, tông giọng ổn định.
"Hút!"
"Hút!"
Trần Di cầm thiết bị hút, đưa vào vết cắt mới được hình thành.
"Dụng cụ banh!"
"Dụng cụ banh!"
Vết cắt tách ra, để lộ một phần bào thai ra ngoài ánh đèn.
Tiểu Chu nhìn Trần Di, hơi gật nhẹ đầu.
"Được rồi, chuẩn bị cắt vào tử cung!"
Tít Tít Tít....
"Giáo sư Trương, bệnh nhân bị tụt huyết áp!", bác sĩ gây mê lên tiếng.
"Bình tĩnh, tiếp tục quan sát các chỉ số, có thêm thất thường lập tức báo tôi!"
"Vâng!"
Tụt huyết áp sao? Thực sự phức tạp mà...