Doctor

Chương 17: Tiểu công chúa Dương Dương




Lã Hứa Lệ trong đầu đầy tính toán cho những dự định sắp tới, nhưng chính là cứ đến cao trào lại nhìn ra nụ cười của người nào đó. Bởi nụ cười này mà các nước đi của nàng có sự do dự.

Nàng thở dài, tay nâng lên bóp nhẹ sống mũi. Dừng một chút lại hơi nghiêng đầu bóp lấy bả vai. Xương quai xanh đẹp đẽ hơi hé lộ khỏi chiếc áo sơ mi công sở, nhìn thế nào cũng rất khiêu gợi.

Người phụ nữ này kể cả là mệt mỏi thì vẫn thu hút.

Rrrrrrrrrrrrr

Điện thoại bất chợt cất tiếng rung. Chớp chậm rãi mi mắt, Lã Hứa Lệ nhìn màn hình điện thoại chừng nửa giây, khi nhận ra người gọi là ai thì tức khắc nghe điện thoại.

"Mẹ đây!"

"Mẹ, Dương Dương đang đợi mẹ ở ngoài bệnh viện, mẹ mau xuống đây đi!"

Tiểu Chu tròn mắt nhìn cô bé đứng đối diện mình. Cô hết nghiêng bên trái, rồi nghiêng bên phải, sau cùng không chịu được liền nở nụ cười toe toét mà ngồi sụp xuống. Giọng là reo lên: "Trời đất ơi, con cái nhà ai mà xinh xắn như vậy!???"

Đứa bé thấy Tiểu Chu thì hơi giật mình và cảnh giác. Tức khắc lùi lại.

"Lại còn dễ thương nữa chứ!"

Gương mặt khi sợ của cô bé đỏ ửng lên khiến Tiểu Chu càng thêm thích thú. Thực sự Tiểu Chu rất thích trẻ con, chính vì vậy mới một mực chuyển sang khoa ngoại-nhi làm việc. Trước giờ cô thừa nhận chưa từng thấy một đứa trẻ nào dễ thương như cô bé này hết, là lẽ đó nên vốn đang bước đều đặn về bệnh viện thì liền dừng chân. Và kết cục là đang ngồi xổm trước cổng viện nhìn ngắm thiên thần nhỏ trước mắt.

Cô bé thấy đôi mắt long lanh của Tiểu Chu thì đã bỏ quan phân nửa cảnh giác, giờ chuyển sang ngạc nhiên: "Cô... sao lại nhìn Dương Dương!?"

"A, cháu tên Dương Dương sao?", Tiểu Chu reo lên, vốn đang định hỏi vậy mà cô bé đã tự nói ra. Cô vỗ vỗ tay hai ba lần, hoàn toàn là thích thú: "Vậy tiểu công chúa, sao cháu lại ở đây? Ba mẹ cháu đâu rồi?"

Dương Dương bẽn lẽn, hơi chỉ tay về phía bệnh viện: "Mẹ cháu làm ở đây..."

Tiểu Chu há miệng phi thường kinh ngạc, quay mặt nhìn về phía bệnh viện. Khi đánh mặt trở lại thì càng thêm hoảng hốt: "L-Làm ở đây sao?"

"Vâng!", Dương Dương gật đầu ngoan ngoãn.

Tiểu Chu là đang nghĩ bản thân làm việc ở bệnh viện cũng ngót nghét bảy năm, mặt người nào người nấy đều quen thuộc, nếu đứa bé xinh xắn như vậy xuất hiện phải để lại ấn tượng gì đó.

Mà chẳng có ấn tượng chút nào.

"Ta cũng làm ở đây, vậy tiểu công chúa muốn vào trong không, ta dẫn cháu vào!"

Nụ cười ấm áp của Tiểu Chu khiến Dương Dương lập tức bỏ qua hoàn toàn đề phòng. Cô bé đột nhiên lại nở nụ cười, gật đầu dứt khoát: "Vâng!"

"Tốt lắm!"

Tiếu Chu dang tay, không cần nói thêm câu nữa, cô bé kia đương nhiên hiểu ý. Dương Dương chạy vào lòng Tiểu Chu, dùng vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy cổ cô. Tiểu Chu chậm rãi đứng lên, trên môi vẫn hiện nụ cười yêu thích.

"Được rồi, tên mẹ cháu là gì, chúng ta sẽ đi tìm cô ấy!"

"Dạ, mẹ cháu tên là L-..."

"Dương Dương!"

Hả?

"Lệ-.... A, mẹ!!!"

Tiểu Chu tròn mắt nhìn về phía có thanh âm quen tai.

Là cả hai đều nhìn nhau, như vậy, không khí này mỗi lúc một thêm quỷ dị.

L-Là cô ta??? – Tiểu Chu.

Sao Giáo sư Trương lại bế Dương Dương??? – Lã Hứa Lệ.

Tiểu Chu đã dành hết ngạc nhiên cho cuộc đối diện này, hiện tại xem ra không việc gì có thể khiến cô ngạc nhiên được nữa. Người ngày trước nói gì đó về tình yêu hiện tại đã có con gái lớn sáu tuổi, thật kì diệu mà!

Hóa ra cô bé Dương Dương đâu có đi một mình, người tài xế kiêm bảo mẫu hay vệ sĩ gì đó do Lã Hứa Lệ thuê là ngồi ở trong ô tô quan sát nhất cử nhất động từ nãy đến hiện tại. Tiểu Chu hoàn toàn chẳng làm gì xấu, nhưng cái vẻ mặt tươi sáng khi nhìn thấy Dương Dương ban nãy... chỉ sợ khiến người ta hiểu nhầm.

Giờ bản thân cô không rõ vì sao cũng nghe theo tiểu công chúa kia mà dùng bữa chung ở tiệm ăn gần bệnh viện. Tiểu Chu còn nghĩ mình thật dễ bị lôi kéo, ngoài tự trách cứ ra cũng chỉ biết thở dài.

"Tiểu Chu, ăn của Dương Dương này!"

Lã Hứa Lệ giật mình khi thấy con gái mình tỏ ra vô cùng quan tâm người đối diện. Vốn Dương Dương chưa từng như vậy với người lạ, nói chính xác là cô bé chẳng bao giờ tươi cười như vậy với một ai ngoại trừ nàng nên trong lòng càng thêm khó hiểu.

Nhìn Tiểu Chu đưa người hé miệng ăn ngon lành miếng Pizza do chính con gái mình đút, Lã Hứa Lệ đột ngột dâng lên cảm giác kì lạ, kì lạ đến bối rối.

"Dương Dương, gọi là "cô"!", Lã Hứa Lệ nâng giấy ăn lau khóe miệng nhỏ nhắn của con gái.

Dương Dương trước lời của mẹ Lệ Lệ thì do dự, long lanh đôi mắt nhìn sang phía Tiểu Chu.

Tiểu Chu đương nhiên hiểu ý, tức khắc lên tiếng bác bỏ: "Không, tôi thích nghe "Tiểu Chu" hơn, không cần sửa!", dứt lời với Lã Hứa Lệ, cô liền quay sang phía Dương Dương: "Vậy tiểu công chúa, có ngon miệng không?

Tiểu Chu cười tươi lắm, cũng là lần đầu tiên nàng thấy người này hôm nay mang theo cả rạng ngời. Nàng không rõ có phải vì cô nói chuyện với Dương Dương, hay vì Dương Dương cũng yêu quý cô... Suy cho cùng cũng chỉ có thể một trong hai khả năng.

Hoặc là cả hai.

"Vâng, ngon lắm! Tiểu Chu cũng ăn nhiều vào!"

"Hahaha, được rồi!"

Liếc nhìn Lã Hứa Lệ, Tiểu Chu nâng mày ngạc nhiên vì nhận ra nàng nãy giờ nhìn mình chăm chú. Cô chủ động mở lời: "Tiếng Trung không được rõ ràng, vậy là mới về nước sao?"

Lã Hứa Lệ hiểu điều đối phương muốn hỏi, gật đầu, rồi lại nhìn sang Dương Dương: "Ừ, từ giờ sẽ sống ở Trung Quốc!"

Nâng tay xoa đầu Dương Dương, trong lòng Lã Hứa Lệ sương mờ che phủ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.