"Trịnh Y Sang ngày đó khiến một người làm có thai, đó là Cao Khả Vân. Tuy rằng không có tình cảm nhưng ông ta cũng muốn đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng Trịnh gia không đồng ý, cho rằng Cao Khả Vân đã dụ dỗ con trai mình và gây sức ép lên bà ấy, bắt bà ấy phải rời khỏi Bắc Kinh. Sau này khi Trịnh Y Sang được tiếp quản chính thức Trịnh gia thì sang Mỹ định cư và đón Trịnh Nhất Quân về chăm sóc. Mấy năm gần đây Trịnh Nhất Quân đón mẹ ruột về Mỹ vì tình trạng của bà ấy rất tệ! Là vậy... nên Chu đừng gọi bà ấy là Trịnh phu nhân!"
Ngừng một chút, Lã Hứa Lệ là đang suy nghĩ một số chuyện khác, sau đó mới cất lời tiếp tục: "Thực ra Trịnh Nhất Quân là một người tốt nhưng anh ta dễ bị tác động. Đại khái là kiểu người không có lập trường. Nếu chúng ta có thể thuyết phục anh ta dẹp bỏ tư thù không đáng sang một bên có khi vẫn có thể ngồi cùng nhau nói chuyện chứ không đến mức gay gắt như hiện tại!"
"Thuyết phục sao?"
Tiểu Chu nhíu mi mắt. Cô đương nhiên hiểu hoà giải sẽ rất tốt nhưng quan trọng là cách thức. Trịnh Nhất Quân có một ngọn núi lửa ở trên đầu, nó chỉ trực chờ phun trào khi nhìn thấy Tiểu Chu cô. Nhìn chung cô chính là nguyên nhân gây ra phẫn nộ với anh ta – Tiểu Chu hiểu rất rõ điều này.
Là hiểu rõ nên lập tức lắc đầu: "Không thể thuyết phục được! Tôi cũng không có cái tài ăn nói, tôi không làm được!"
"Em không nói Chu sẽ là người nói chuyện với anh ta!"
Lã Hứa Lệ tròn mắt kinh ngạc nhìn cô.
Mà lúc này chính Tiểu Chu cũng ngớ ngẩn nhìn bạn gái mình.
"S-Sao??? Vậy ai sẽ nói chuyện với Trịnh Nhất Quân???"
Miệng Lã Hứa Lệ hơi hé, trong đầu là đang nghĩ: đụng tới tình địch nên Chu ngốc luôn rồi sao?
"Đương nhiên là em!"
"S-S-Sao?????????"
Tiểu Chu giật giật khoé môi, tức khắc phản đối: "Tôi sẽ là người nói chuyện với anh ta! Sao lại để cho bạn gái của mình nói chuyện với hôn phu cũ chứ!?"
Mà ngẫm lại Tiểu Chu cho rằng cũng không cần thiết. Cô thở mạnh một tiếng, ngọn lửa quyết tâm và tự tin đang rực cháy dữ dội: "Khỏi! Tôi chắc chắn phẫu thuật thành công, anh ta hẳn sẽ không thể làm khó!"
Đúng là chỉ đơn thuần thông minh, nhưng không gian xảo...
Cũng may là làm bác sĩ...
Chu không thể làm doanh nhân được đâu!
Lã Hứa Lệ nhẹ nhàng lột bỏ vỏ tôm, con tôm trắng nõn sạch sẽ được bỏ vào bát cô ngay sau đó, ngữ khí lúc này thực sự rất ôn tồn: "Chu thực sự nghĩ rằng chúng ta phẫu thuật thành công thì Trịnh Nhất Quân sẽ buông tha sao?"
"S-Sao? Đó là giao kèo... không phải sao?"
Tiểu Chu nghi hoặc hỏi ngược lại, mà nhận được về chính là cái lắc đầu của Lã Hứa Lệ.
Lã Hứa Lệ nhấp một ngụm rượu vang, khi chất lỏng đó được đưa xuống dạ dày mới mở lời tiếp: "Nếu đã cố ý hãm hại sẽ không thiếu cách. Đương nhiên một người kiêu ngạo như Trịnh Nhất Quân sẽ không lật lọng hay lấy oán báo ơn ra mặt. Chu có thể hiểu là "lách luật". Anh ta sẽ lách luật để có thể gây khó dễ cho chúng ta mà vẫn giữ được thoả thuận ban đầu với Chu!"
"Như nào?", Tiểu Chu phi thường tập trung, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm Lã Hứa Lệ chờ đợi lời giải thích.
"Chúng ta chỉ đơn giản tìm kiếm nguồn tài trợ mới, giúp Lã Kiện thoát khỏi cảnh INP chiếm độc quyền, và thoả thuận với Trịnh Nhất Quân cũng là như vậy. Nhưng điều dễ thấy nhất là Tập đoàn của Trịnh gia có thể hoàn toàn trở thành chủ nợ của chúng ta và tiếp tục vận hành Lã Kiện như cái cách INP đang làm. Đó cũng là một kiểu lấy oán báo ân!"
"Một... kiểu sao? Vậy là còn kiểu khác???"
"Đúng là còn! Trịnh Nhất Quân thực ra còn có thể hợp tác ngầm với INP. Anh ta sẽ thành lập một công ty con rồi cạnh tranh cổ phần với INP, đương nhiên sau đó sẽ giả vờ bị INP thâu tóm cả công ty con này và cắt lỗ - coi như là thua trong cạnh tranh với INP mà không ảnh hưởng gì đến Tập đoàn lớn Trịnh gia! Cách này là phương án B. Trịnh Nhất Quân sẽ tuỳ thuộc vào mức độ chán ghét dành cho Chu mà lựa chọn một trong hai phương án này!"
Đ-Đúng là có khả năng như vậy... Tiểu Chu tự nhiên cảm thấy có một trận nhức đầu, lập tức nâng tay di di thái dương: "Vậy chúng ta nên làm sao?"
"Em sao không biết Chu sắp có một cuộc phẫu thuật quan trọng mà đi kể chuyện này để người em yêu lo nghĩ chứ!?" Lã Hứa Lệ mỉm cười, nâng tay chống cằm, thích thú ngắm nhìn gương mặt ngốc của cô.
"Ơ... Sao? Vậy là... em có cách???", Tiểu Chu tròn mắt, chớp chớp mấy lần nhìn Lã Hứa Lệ.
Sau khi nhận được cái gật và nụ cười của nàng, quả thực cô muốn vỡ oà hết thảy cảm xúc.
Tiểu Chu lộ nét cười ngoác đến mang tai, từ bao giờ đã kéo ghế dịch về phía nàng, là ngồi sát cạnh sát: "Lệ Lệ à~~~ Thực sự có cách sao? Như nào? Như nào vậy??? Nói tôi nghe đi tôi tò mò muốn chết rồi!!!"
Lã Hứa Lệ cười rộ, nâng tay nhéo cái má cô một cái rồi mới đáp lại sự thành khẩn đáng yêu này: "Cảm xúc của Chu cũng nhanh thay đổi lắm chứ!? Phải, em có một cách, thực ra là một cách tốt nhất tại thời điểm hiện tại và em cũng đã nghiên cứu khá lâu, đó là Lã Kiện hoàn toàn có thể trở thành một thành viên trong mô hình liên kết đa bệnh viện!"
"Mô hình... liên kết đa bệnh viện sao???"