Cô hít sâu một hơi, tiếp tục lấy dũng khí nói trọn vẹn lời bộc bạch dở dang này: "Nhưng cuối cùng người khiến con cảm thấy được yêu và muốn yêu đã xuất hiện. Mỗi ngày khi ở cạnh cô ấy chính là mùa xuân. Được cùng cô ấy làm mọi thứ trên đời chính là hạnh phúc. Và nếu mất cô ấy... cả thế giới của con như muốn sụp đổ. Cô ấy là tất cả những gì con cần, cũng chính là người nắm giữ trái tim con. Ba mẹ à, người con yêu là Lệ Lệ, vây nên xin ba mẹ hãy chấp nhận chuyện tình cảm này của bọn con, xin ba mẹ hãy cho phép chúng con được đường đường chính chính qua lại!"
Tiểu Chu dứt câu liền đứng lên, kéo theo Lã Hứa Lệ đương nhiên sẽ đứng lên cùng với cô.
Hai người phụ nữ tay trong tay, đứng trước mặt ba mẹ, gập người 90 độ.
"Xin phép ba mẹ!"
"Xin phép hai bác!"
Mẹ Lương cùng ông Trương nhìn nhau, thậm chí là hết sức hoang mang, không có lấy một tia bất ngờ hay nổi trận lôi đình nào đó giống viễn cảnh Tiểu Chu hình dung – là yên ắng đến lạ, nên cô hơi ngẩng lên, dò xét thái độ ba mẹ bằng đôi mắt kinh ngạc.
Sao cứ có gì đó không đúng...
"Này, đường đường chính chính? Không phải chuyện hai đứa hẹn hò cả bệnh viện biết rồi sao? Giờ còn bày đặt xin phép?", ông Trương chớp chớp mắt nhìn cô con gái út của mình, thậm chí ông còn nghĩ: rõ ràng bữa ăn này tiếp đón Lệ Lệ với tư cách con dâu, hai đứa nhỏ này nghĩ bọn ta là ngốc hết sao mà không nhìn ra hai đứa đang hẹn hò kia chứ!?
"Hơ...", Tiểu Chu á khẩu, ném ánh mắt bối rối về phía Lã Hứa Lệ.
Lã Hứa Lệ nhìn mẹ Lương rồi nhìn ông Trương, nàng cũng bất động vài giây mới có thể mở lời được: "Hai bác từ lúc nào ạ?"
"Từ ngày Tiểu Chu mang Dương Dương về, ta đã nhận ra rồi!"
Mẹ Lương nhớ lại ngày đó, thực ra ban đầu bà chỉ mơ hồ phán đoán khi nhìn cách Tiểu Chu nhà bà quan tâm Dương Dương. Đỉnh điểm chính là sau này, khi Lã Hứa Lệ rời đi, khi thấy con gái bà giấu đau khổ sau ánh mắt thế nào, bà mới nhận ra tình cảm cùng dấu này thực sự đã xảy ra, hơn nữa lại quá sâu đậm.
Chính là mẹ Lương tinh tế, nhất định sẽ không đả động đến vấn đề nhạy cảm vào thời điểm này, là vậy nên tuỳ tiện chọn ngày Dương Dương lần đầu tới Trương gia làm cái mốc thời gian nào đó.
Mẹ Lương gật đầu, mỉm cười dịu dàng hướng Lã Hứa Lệ: "Hai con đều đã là phụ nữ trưởng thành, đương nhiên sẽ có quyết định chín chắn. Ta chưa một phút nghi ngờ quyết định của cả hai đứa, là vậy nên không có chuyện sẽ phản đối. Ta chỉ cần các con sau này sống hạnh phúc, mỗi ngày đều trải qua cùng nhau, như vậy là ta đã mãn nguyện rồi!"
Lời này của mẹ Lương khiến Tiểu Chu cùng Lã Hứa Lệ xúc động vô cùng. Đương nhiên nàng sẽ nuốt nước mắt lại mà mỉm cười cảm ơn mẹ Lương, còn Tiểu Chu không phải là người có thể kìm nén cảm xúc, mọi thứ đều rất dễ phô trương trên cái mặt ngốc này.
Cô nước mắt tùm lum, lập tức tiến tới chỗ mẹ Lương cùng ông Trương, ôm chầm lấy ba mẹ vĩ đại của mình.
"Huhuhu... C-Con thậm chí... Còn chuẩn bị sẵn tình thần... b-bị mắng... vậy mà.... Huhuhu... C-Con yêu ba mẹ.... Ba mẹ của con là t-tuyệt nhất.... Huhuhu..."
Ông Trương thấy cô con gái mình khóc lóc ỉ ôi thì nhăn mày, tức khắc đẩy cô ra xa khỏi mình: "Cô bị điên sao? Gãy tay gãy chân cũng còn không thấy cô khóc, giờ bày đặt yếu đuối giống phụ nữ sao?"
"...."
Mẹ Lương cũng khước từ cái ôm này của Tiểu Chu: "Lau nước mũi đi, thấy gớm!"
"... B-Ba, mẹ... hai người... Huhuhu... thực sự là nhặt được con đúng không....???"
Tiểu Chu khóc thậm chí còn thảm hơn trước, vậy mà tiếng ồn bao quanh cô chính là trận cười của cả gia đình.
Lã Hứa Lệ vừa cười vừa bất lực lắc lắc cái đầu, vốn định tiến tới bên người nàng yêu dỗ dành một chút thì con trưởng nhà họ Trương đã "cản" nàng lại bằng một câu hỏi.
Một câu hỏi hết sức bất ngờ.
"Vậy hai đứa bao giờ định kết hôn?"
"Huhuhu... H-Hả?"
Trước câu hỏi này, Tiểu Chu vốn đang ăn vạ cũng phải ngậm miệng mà kinh ngạc nhìn sang phía người đặt câu hỏi.
Chỉ có hai người trong cuộc hoàn toàn chưa tính đến chuyện kết hôn, còn tất cả những người khác trong Trương gia lại bàn đến hỷ sự một cách sôi nổi, như là có thu xếp từ trước vậy...
"Theo tôi, tháng sau là hợp lý! Tôi xem ngày rồi, tháng sau thực sự có một ngày rất tốt!", Tống Mẫn gật đầu liên tục hướng Lã Hứa Lệ, thậm chí còn nâng điện thoại lên mở quyển lịch ra xem, rất nghiêm túc.
"Vậy tổ chức đám cưới hai nơi thì sao? Trung Quốc và Mỹ. Tiền bối lớn lên ở Mỹ mà!", Trương La Hưng bổ sung.
"Anh sẽ liên lạc với họ hàng dưới quê. Địa điểm tổ chức có lẽ sẽ là chỗ anh và Mẫn đã tổ chức, chỗ đó là đẹp nhất rồi!", Trương La Tân tóm cằm điềm đạm đề xuất.
"Vậy ba mẹ sẽ thu xếp sang Mỹ một chuyến nói chuyện với ông thông gia!", ông Trương gật gù.
"Mẹ sẽ đi cùng hai cô con dâu chọn váy cưới!", mẹ Lương thích thú hiện lên ánh mắt, hết sức sôi nổi.
"Nếu vậy-...."
"K-K-Khoan đã!!!"
Tiểu Chu hốt hoảng cắt ngang cái không khí rôm rả này.
Hai nhân vật chính ngơ ngác nhìn nhau, thực sự là không rõ đám cưới này là từ đâu "rơi" xuống nữa.
"S-Sao lại bàn chuyện cưới xin... Bọn con... mới ra mắt thôi mà...", Tiểu Chu bối rối.
"Này Trương La Chu, em đà đồ ngốc hay sao???"
Trương La Hưng tròn mắt nhìn Tiểu Chu, ánh mắt anh lần nữa hiện lên chọc ghẹo khiến Tiểu Chu giật giật khoé môi: "Sao????"
Màn khẩu chiến của cặp sinh đôi lại bắt đầu...
"Em nên soi gương đi! Xấu người, xấu nết, vụng về... Có cả vạn khuyết điểm treo trên người em. Còn em xem tiền bối đi!!!"
Trương La Hưng nâng hai tay, trịnh trọng hướng về phía Lã Hứa Lệ hùng hồn tuyên bố tiếp: "Hoàn hảo! Xinh đẹp, tài giỏi, đảm đang... Đối nội đối ngoại đều tốt, chưa kể ôn nhu dịu dàng lại tốt bụng... Chị ấy là cực phẩm phụ nữ thời đại này! Con ếch như em vớ được công chúa, không phải là nên "cột" lấy hay sao? Gia đình là gấp gáp hộ em đấy!"
"C-Con ếch???"
Tiểu Chu vốn định lên tiếng mắng chửi lại, nhưng vì nhận thấy tất cả những người khác đều đồng ý lời này của Trương La Hưng nên cảm giác bản thân chính là "con ghẻ" lần nữa hiện ra. Cô bất lực, bước hụt về phía sau một bước: "C-Các người... hay lắm..."
"Vậy tháng sau chúng ta cưới sao?"
Lã Hứa Lệ cố nhịn cười, hoàn toàn hướng sang phía cô mà hỏi. Giọng rõ ràng là rất mong chờ.
"S...Sao?", Tiểu Chu bất ngờ đáp lại.
"Thì, mọi người chuẩn bị hết rồi, vậy là có cưới hay không? Em còn phải thưa chuyện với ba nữa!"
"CƯỚI!!!"
Đại gia đình họ Trương đồng thanh trong vui sướng.
Tiểu Chu nhìn một màn này, từ ngơ ngác cũng chuyển biến, trở nên lúng túng đến đỏ bừng mặt mũi.
"T-Tất nhiên phải cưới... Nhưng tôi... tôi chưa chuẩn bị... Chết tiệt, đáng ra phải cầu hôn em một cách đàng hoàng chứ!? Sao có thể tuỳ tiện như này???"
Quắc ánh mắt giận dỗi hướng về phía những người còn lại, Tiểu Chu vừa vui, cũng lại vừa bực bội.
Mọi cảm xúc đều hết sức hỗn loạn...
Nhưng rõ ràng nhất trong khối hỗn độn xúc cảm đó chính là sự hạnh phúc...
Cả cô,
Cả nàng,
Cả Trương gia...
Ai nấy cũng đều rất hạnh phúc với khoảng thời gian tuyệt vời này.
Đây là không khí gia đình, không phải sao?
(---*Tiểu Chu và Trương La Hưng tuổi Tuất*---)