Edit: V.O
Ám Lang đi đến bên cạnh Ám Lân: "Lão đầu này đi đâu rồi? Bị nhốt rồi?"
"Ừ." Ám Lân gật gật đầu.
"Chúng ta còn chưa bao vây chặn đường đâu, ông ta lại tự mình tìm tới cửa, để bọn Thụ Tinh bắt được, đúng là thật đen đủi."
"Ai kêu ông ta muốn chọn phương hướng này làm gì." Ám Lân rất vô tội than.
Ám Lang trợn trừng mắt: "Còn không phải ngươi ép. Ta nói, chúng ta cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp xử lý bọn họ là được rồi?"
"Ngươi cho là bọn họ dễ bị xử lý như vậy?" Ám Lân liếc nhìn Ám Lang.
Ám Lang hừ hừ một tiếng, hung tợn nói: "Chẳng lẽ không đúng? Ta cũng không tin còn không giết được ba người ở trên địa bàn của chúng ta!"
"Ba người bọn họ đều là nhân vật quan trọng của Sáng Thế Thần Điện, đã dám đến, thì chắc chắn có mười phần chuẩn bị có thể thoát thân. Muốn giết bọn họ không dễ như vậy."
"Có cái gì không dễ, không phải bọn Thụ Tinh đã bao vây Thượng Quan Dương sao? 12 con mãnh thú, còn không thể ăn ông ta?"
"Khó nói, ngươi có biết ông ta mang theo linh khí gì trên người không? Cho dù chúng ta thật sự có thể giết bọn họ, cũng là âm thầm hành động. Sáng Thế Thần Điện vẫn còn đó, bọn họ hoàn toàn có thể dùng danh nghĩa này đến dẹp đánh chúng ta, đến lúc đó người đuối lý là chúng ta, cũng không còn lý do mượn Đại hội này liên hợp các môn phái lớn cùng nhau tấn công Sáng Thế Thần Điện nữa rồi." Ám Lân nghiêm túc nói.
Ám Lang không cam lòng nói: "Vậy cứ quên đi như vậy?"
"Sao có thể quên đi? Có thể đánh bại bọn họ ở lôi đài, cần gì phải âm thầm lén lút." Ám Lân cười tủm tỉm nhìn Ám Lang: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Thánh Quân chúng ta không thắng được?"
"Ơ..." Ta có thể nói ta thật sự lo lắng không? Thực lực của Ngọc Ưu Liên cũng không yếu hơn Thánh Quân, còn là linh mạch ngũ hệ, còn có nhiều hơn Thánh Quân một con Triệu hoán thú đó!
Ám Lang nói thầm trong lòng, đi theo Ám Lân về tới lôi đài. Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần mắt thấy không còn cơ hội, dieendaanleequuydoon – V.O, chỉ có thể thu lại toàn bộ độc dược và chú ngữ khế ước đã chuẩn bị, oán hận về tới trên đài cao, tiếp tục chờ đợi.
Tự nhiên Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc cũng đi theo cùng một lúc đã trở lại, vẻ mặt thong dong, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thiếu chút nữa cắn nát răng rồi.
Thượng Quan Dương bị mãnh thú bắt, mãi không trở về, thẳng đến mười ngày sau đó, Đại hội đã gần kết thúc, thứ tự của các môn phái lớn gần như đã được định xuống, môn phái trong 100 tên đứng đầu cũng không có gì thay đổi, còn lại khiêu chiến cũng chỉ là một vài thứ tự không lớn thay đổi, gần như đã không còn môn phái lại khiêu chiến nữa.
Bạch Vũ nhìn vào trận chiến sắp kết thúc trong lôi đài, thản nhiên nói: "Vân Kiếm Tông sắp thắng đúng không?"
Trận này chính là một cơ hội khiêu chiến cuối cùng của Vân Kiếm Tông, Vân Kiếm Tông đã lấy được thứ 48, còn muốn một đường xông lên, khiêu chiến môn phái thứ 45, xem ra dựa vào thực lực của Vân Bất Phàm, thật đúng là có thể thành công.
Dạ Quân Mạc gật đầu: "Thực lực của bản thân Vân Bất Phàm được coi là rất cao ở trong Đại Đế, mấu chốt là phải xem hai Trưởng lão dưới tay ông ta có thể thắng hay không."
Ầm - -
Trên lôi đài thứ ba phát ra một tiếng va chạm kịch liệt, bụi mù cuồn cuộn, tạo nên sóng khí khủng bố, một chiêu quyết định thắng bại, Triệu hoán thú hai bên gần như đồng quy vu tận, nhưng cuối cùng Trưởng lão Vân Kiếm Tông vẫn miễn cưỡng thắng được trận khiêu chiến này.
Nghe được Tề trưởng lão tuyên bố kết quả xong, Bạch Vũ nhìn về phía Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần: "Đến chúng ta, vào sân đi."
Hai người tuyệt không giật mình, rốt cuộc chuẩn bị khiêu chiến bọn họ rồi sao? Cũng tốt, hôm nay lại chiến một trận quyết định thắng bại đi.