Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 553: Trị liệu, trái tim sống lại 8




Edit: V.O

Dạ Vương phục hồi tinh thần lại đẩy nàng ta ra, thâm trầm nhìn nàng ta một cái: "Ngươi có ý gì?"

"Lúc trước không phải người nói Ám Lân gạt người, là có cũng được sao? Bây giờ ngay cả tin tức quan trọng như vậy hắn ta cũng tiếp tục giấu diếm, còn mượn danh nghĩa của Thánh Quân tiếp tục xử lý mọi chuyện, hắn ta khống chế cả Vực Ám Dạ trong tay như vậy, rất khó nói hắn ta muốn làm gì?" Nam Môn Tư phân tích rõ ràng.

"À...? Là như vậy sao? Vậy theo ý ngươi bổn vương nên làm như thế nào?" Dạ Vương ôn hoà hỏi.

"Ngày mai U Vương và Ảnh Vương muốn đến đây đúng không? Chỉ sợ Ám Lân cũng sẽ không để cho bọn họ gặp Thánh Quân, hắn ta sẽ kiếm cớ kéo các người ở đây, sắp xếp tốt, một lưới bắt hết, nếu không thì chúng ta ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế!" Trong mắt Nam Môn Tư chớp lóe sắc bén.

Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ý là cướp đoạt trước một bước ép chặt U Vương và Ảnh Vương, lại chọc thủng hiện thực Thánh Quân đã chết, đẩy người của mình lên Vương vị sao? Người Đế Quốc sẽ chấp nhận sao?

Dạ Quân Mạc sớm đã là Thánh Quân duy nhất trong cảm nhận của đệ tử Ám Dạ Đế Quốc, vượt qua các thế hệ Thánh Quân, có thể so với tổ tiên.

Tin tức này vừa ra, chỉ sợ Đế Quốc không chỉ đơn giản là rung chuyển bất an như vậy, đừng nói đổi Thánh Quân tân nhiệm, có thể sụp đổ không vẫn chỉ là vài lời.

Nhưng nếu Dạ Quân Mạc thật sự đã chết, cũng chỉ có thể hợp lại một phen.

Ông ta nhìn Nam Môn Tư ngoan ngoãn, trong lòng khinh thường cười lạnh. Chỉ là muốn bấu víu Thánh Quân kế tiếp trước, ngu xuẩn! Cho rằng Dạ Quân Mạc đã chết, đổi một người là được sao? Ám Dạ Đế Quốc không vững, mọi người sẽ cùng chết, nào còn có Thánh Quân gì.

"Một khi đã như vậy, ngươi có kế hoạch gì thì sắp xếp đi thôi." Ông ta giống như già nua mấy trăm tuổi, tâm mệt khoát tay.

“Vâng.” Nam Môn Tư cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười vui sướng.

...

Trong viện, Dạ Vương không hiểu sao náo loạn một lúc, diendanlequydon – V.O, không kiên trì nổi nữa lại đi, khiến cho Ám Ưng không hiểu ra sao. Hắn có chút lo lắng đi nhìn Dạ Quân Mạc, liền phát hiện Bạch Vũ đã ngủ.

Ám Ưng bất đắc dĩ đánh thức nàng: "Bạch Vũ, thức dậy lên trên giường ngủ đi, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày."

Bạch Vũ mơ mơ màng màng tỉnh lại, dụi mắt lắc đầu: "Ừm, không cần, ta chỉ không cẩn thận ngủ quên."

"Vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút đi. Tinh thần ngươi không tốt như vậy, cố chống cũng không suy nghĩ được gì."

Bạch Vũ bĩu môi: "Được rồi."

Nàng cũng chẳng muốn động nữa, leo đến bên cạnh Dạ Quân Mạc, kéo qua chăn lại chuẩn bị ngủ.

Ám Ưng: "..."

Ám Ưng yên lặng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Bạch Vũ ngồi dậy: "Không đúng!"

Ám Ưng mới vừa mở cửa ra sợ tới mức khẽ run rẩy: "Cái gì không đúng?"

"Có người thừa dịp lúc ta ngủ, từng tiến vào." Ánh mắt Bạch Vũ sắc bén đảo qua cửa sổ, ánh mắt âm trầm.

Một mùi hương son phấn nhàn nhạt bay trong không khí, nhạt đến gần như không thể ngửi thấy, nhưng Bạch Vũ chính là Độc Sư, vô cùng nhạy cảm đối các loại mùi, với nàng mà nói, mùi thơm nhàn nhạt này hết sức rõ ràng.

Ánh mắt Ám Ưng cũng thay đổi: "Ngươi chắc chắn có người đã vào?"

"Chắc chắn, còn là nữ nhân."

"Ta biết rồi, xem ra phải nói Ám Lân nhanh chóng sắp xếp rồi." Ám Ưng kéo cửa ra lại nhanh chóng rời đi.

Ngày hôm sau, U Vương và Ảnh Vương đã tới từ sớm.

Gần như trời mới vừa sáng, bọn họ lại phong trần mệt mỏi đến Vực Ám Dạ, nhìn thấy Ám Lân, chuyện thứ nhất chính là muốn xin vấn an Dạ Quân Mạc.

"Không cần phải gấp. Hai vị mới từ Ngũ Hành Đại Lục đến, chẳng lẽ không mệt sao? Không bằng nghỉ ngơi một chút, lại đi gặp Thánh Quân." Ám Lân khiêm tốn có lễ nói.

"Không cần. Vẫn là vấn an Thánh Quân quan trọng hơn, chúng ta không hề mệt." U Vương và Ảnh Vương quyết đoán từ chối lời đề nghị của Ám Lân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.