Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 470: Tiền trần huyễn kính 7




Edit: V.O

Sau khi mọi người rời đi, Dạ Quân Mạc lạnh nhạt đứng bên cạnh Bạch Vũ. Hắn thu lại hơi thở của mình, cách xa xa đi theo phía sau Bạch Vũ, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người Bạch Vũ, hoàn toàn không ai phát hiện trong phòng có thêm một người.

Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua phương thuốc Bạch Vũ viết: "Cực kỳ nghiêm trọng?"

"Ừ, nhưng theo lý thuyết thực lực của Thạch cô cô không tệ, là Triệu Hoán Vương Giả, không đến mức bị người tổn thương nặng đến vậy ở trong Sáng Thế Thần Điện." Bạch Vũ cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Vậy nếu là người quen?" Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.

Bạch Vũ sửng sốt: "Không thể, tính cách của Thạch cô cô rất tốt, trong Sáng Thế Thần Điện không có ai thù hận cô cô, cho dù thật sự có người muốn ra tay cũng không dám. Đệ tử Pháp Thánh Điện cũng không phải để trang trí."

Nếu là Pháp Thánh Điện làm? Dạ Quân Mạc rũ mắt, che đi vẻ phức tạp trong mắt.

Bạch Vũ đưa phương thuốc cho hai đồ đệ của Thạch cô cô, để cho bọn họ tự mình đi bốc thuốc, liền lôi kéo Dạ Quân Mạc đến thiên sảnh.

"Chàng nói đến lúc gặp được người, ta nên hỏi như thế nào?" Bạch Vũ chau mày lo lắng nhìn Dạ Quân Mạc.

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Nếu nàng đã nghi ngờ chuyện này, sao có thể không biết hỏi như thế nào?"

"Không phải ta nghi ngờ, ta chỉ muốn biết thích khách là ai, nếu thích khách đã chết, đương nhiên muốn hỏi người từng gặp thích khách, chuyện này không phải là bình thường sao?" Hai mắt Bạch Vũ vụt sáng lên, cực kỳ vô tội nghiêng đầu: "Nhưng tra hỏi loại chuyện này, trước kia ta chưa từng trải qua. Ta nên bắt đầu hỏi từ đâu?"

"Bề ngoài, hình thể, thực lực, Triệu Hoán Thú là gì, có gì đặc biệt không, tốt nhất là tách ra hỏi, hỏi càng tường tận càng tốt." Dạ Quân Mạc nghĩ nghĩ, lấy ra một bình sứ nhỏ: "Nếu thật sự không hỏi ra được, có thể dùng cái này."

Bạch Vũ lấy bình qua mở ra ngửi ngửi, híp mắt nhìn Dạ Quân Mạc: "Dạ, chàng học xấu!"

Đây là một loại độc dược có thể khiến cho người ta rơi vào mê huyễn, có hiệu quả tương tự với thôi miên, sau khi trúng độc, cực kỳ dễ dàng khiến cho người ta nói ra lời thật tận đáy lòng.

Đến thiên sảnh, Ngọc Ưu Liên đã dẫn người đến đó, tổng cộng ba người.

Bạch Vũ nhìn lướt qua, đều là Tôn Chủ đỉnh cấp, giết chết thích khách giúp Thạch cô cô, cũng từng nói qua.

"Muội muội, chính là ba người bọn họ đúng lúc gặp phải Thạch cô cô bị ám sát, đáng tiếc lúc bọn họ đến, diendanlequydon – V.O, Thạch cô cô đã bị thương nặng, nhưng thích khách cũng đều bị thương, mới để bọn họ đuổi theo." Ngọc Ưu Liên cực kỳ kiên nhẫn giải thích.

Bạch Vũ gật đầu với Ngọc Ưu Liên: "Vậy thì hỏi từng người từng người vậy, ngươi theo ta lại đây."

Nàng chỉ nam tử trung niên đầu tiên mặc áo xám.

Nhất thời, nụ cười trên khuôn mặt búp bê của Ngọc Ưu Liên cứng lại: "Hỏi từng người từng người, có cần thiết không? Có phải quá phiền phức rồi không?"

"Nếu đã hỏi, vậy thì sẽ không sợ phiền phức." Bạch Vũ nói xong, Dạ Quân Mạc liền dẫn theo người nọ vào trong phòng.

Ngọc Ưu Liên muốn đi theo, Dạ Quân Mạc đóng cửa lại phịch một tiếng, thiếu chút nữa đụng vào cái mũi của nàng ta.

Nàng ta tức giận muốn đập vỡ cánh cửa này, hoàn toàn không thể ngăn nàng ta phá cửa được, nhưng nàng ta không thể đập vỡ.

Nếu nàng ta đã dám dẫn người tới, tự nhiên sẽ hướng tầm mắt cho ba người này thông qua không khí, nói cho bọn họ biết Bạch Vũ sẽ hỏi vấn đề gì, nên trả lời như thế nào, thống nhất cách nói như thế nào.

Nhưng nàng ta không nghĩ tới Bạch Vũ lại còn quá cẩn thận, thật sự còn muốn hỏi ra được gì đó, còn không cho nàng ta nghe! Nàng ta khong biết sự sắp xếp của nàng ta có thể giấu được Bạch Vũ hay không.

Bạch Vũ hỏi ký ức của đệ tử về bộ dạng, hình thể, thực lực và Triệu Hoán Thú,... của thích khách cực kỳ khách sáo.

Đáp án nhận được là ba tên thích khách đều đeo mặt nạ, không thấy rõ bộ dạng, người mặc áo đen, hẳn đều là nam tử, dám xông vào Sáng Thế Thần Điện, đương nhiên thực lực sẽ không kém, đều là Triệu Hoán Vương Giả, hai người hệ Hỏa, một người hệ Kim.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.