Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 468: Tiền trần huyễn kính 5




Edit: V.O

Đáy mắt Dạ Quân Mạc đen tối không rõ, không nói gì.

Cho dù hiện tại hắn còn chưa nắm được tất cả quyền hành của Ám Dạ Đế Quốc trong tay, nhưng loại chuyện người của Ám Dạ Đế Quốc có đến Sáng Thế Thần Điện hay không, hắn vẫn biết được.

Trong khoảng thời gian này, Ám Dạ Đế Quốc bận rộn vì lễ đăng cơ của hắn. Ngay sau đó lại là thi đấu tuyển chọn, đệ tử đều đã trở lại, vậy thì có ai sẽ đến Sáng Thế Thần Điện ám sát?

Về phần Dạ Vương, hiện tại ông ta đang chính khí (quang minh chính đại) hộc máu, nào có thời gian phái thích khách gì ra ngoài?

Cô cô Bạch Vũ bị thương có chút rất đáng ngờ.

Nhưng cho dù nói như thế nào thì Bạch Vũ cũng phải đi, ngay cả xe kéo đều đã chuẩn bị tốt rồi.

Dạ Quân Mạc đen mặt nhìn Bạch Vũ lên xe kéo do Ám Lân chuẩn bị, rất nhanh đã mất hút ở cửa thành, Dạ Quân Mạc đứng ở cửa thành một lúc lâu, mới lạnh băng nhìn về phía Ám Lân.

Ám Lân bị Dạ Quân Mạc nhìn đến sởn gai ốc, sờ sờ cái mũi: "Sao vậy?"

Không phải là chuẩn bị xe kéo cho Bạch Vũ để đưa nàng ấy đi sao? Có bản lĩnh thì người tiếp tục giữ người ta lại đi, không giữ lại được thì trách ta sao?

"Ám Hồ ở đâu?"

"Hắn luôn luôn giúp Ám Ưng bồi dưỡng đệ tử, sao vậy?"

"Gọi hắn tiến cung, biến thành bộ dạng của ta."

Ám Lân: "..."

Bạch Vũ ngồi xe kéo gấp rút lên đường, lòng nóng như lửa đốt, mới ra khỏi thành không bao lâu, liền gặp Mộc Thiên Tịch, để cho hắn ta lên xe kéo.

"Cô cô bị thương thật sự cực kỳ nghiệm trọng sao?" Bạch Vũ lo lắng hỏi hắn ta.

Đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch âm trầm nhìn nàng, lạnh lùng cười: "Ngươi thật đúng là quan tâm vị Thạch cô cô kia, tính ra ta cũng là đường huynh của ngươi, sao ngươi lại không quan tâm ta một chút?"

Bạch Vũ ngạc nhiên, tò mò nháy mắt: "Đường huynh? Ta không biết. Ngươi là người trong tộc của phụ thân ta sao?"

Trong đôi mắt hoa đào của Mộc Thiên Tịch bốc lên lửa giận: "Không biết? Khó trách lại đuổi bọn ta đi, thật hay!"

Hắn ta đánh một chưởng về phía Bạch Vũ, giữa khe hở chứa một ngân châm giống như sợi tóc mảnh, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo màu u lam.

Ầm - -

Bỗng nhiên xe ngựa ngừng lại, Mộc Thiên Tịch bị đạp bay ra ngoài giống như diều bị đứt dây.diendanlequydon – V.O

"Ngươi nói những điều kỳ kỳ quái quái gì mà ta nghe không hiểu, ta phải đi về tìm cô cô, tự ngươi từ từ đi đi." Bạch Vũ không vui lườm hắn ta, ý bảo phu xe nhanh đi.

Mộc Thiên Tịch tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận, cách xa xe kéo, đáy mắt thoáng hiện lên cân nhắc.

Hắn ta có chút hối hận kích thích Bạch Vũ ra tay, hiện tại hắn ta vốn không phải là đối thủ của Bạch Vũ, nhưng hắn ta không nghĩ tới Bạch Vũ chỉ ném hắn ra ra ngoài, cũng không giết hắn ta. Bỗng nhiên, Mộc Thiên Tịch có chút nghi ngờ những lời Ngọc Ưu Liên đã nói với hắn ta.

Không thể hỏi ra được bất kỳ tình hình gì từ miệng của Mộc Thiên Tịch, Bạch Vũ đành phải ra roi thúc ngựa (ở đây không phải là ngựa nha, tại thành ngữ vốn là "ra roi thúc ngựa" ý là vội vàng ấy) chạy về.

Xe kéo Ám Lân chuẩn bị cho nàng là Triệu Hoán Thú giống loài Báo, tốc độ rất nhanh, cũng cực kỳ ổn định. Nhưng vì gấp rút lên đường mà mệt mỏi, lúc sắp đến Sáng Thế Thần Điện, nàng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi cho nàng tỉnh lại, không biết trong xe ngựa đã xuất hiện thêm một người từ lúc nào.

"Chàng..."

"Không nhận ra ta nữa sao?"

Bạch Vũ nhìn Dạ Quân Mạc mặc quần áo đệ tử bình thường, cười toe toét: "Không phải chàng ở Ám Dạ Đế Quốc sao? Sao lại ở đây?"

"Lo lắng cho nàng, cùng đến xem."

"Làm gì phải lo lắng chứ? Ta chỉ là về nhà của chính mình, có chuyện gì mà phải lo lắng?" Bạch Vũ mặt mày cong cong, một đôi mắt to linh động tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.

Dạ Quân Mạc rũ mắt, giọng điệu không vui: "Ừm, ta lo lắng vô ích, bây giờ ta trở về vậy."

"Không cần." Bạch Vũ vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn: "Ta muốn chàng đi với ta, ta mới ra khỏi Ám Dạ Đế Quốc đã nhớ chàng, chàng đi theo ta mới tốt, vừa lúc chúng ta cùng nhau trở về gặp mặt cô cô. Nhưng chàng không thể cứ đi như vậy."

Dạ Quân Mạc nhíu mày: "Vì sao không được?"

V.O: Trời lạnh rồi, lạnh lắm rồi, đánh vài chữ cũng cảm thấy mười ngón tay đông cứng. À mà thôi, ta lại cần cù, chăm chỉ, đánh máy, đánh máy tiếp đây 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.