Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 414: Chiếc nhẫn thích hợp (2)




Edit: V.O

"Dạ, Dạ Quân Mạc..." Bạch Vũ vui vẻ chạy tới, ôm lấy eo hắn từ phía sau.

Thân thể Dạ Quân Mạc khẽ run lên, xoay người sang chỗ khác, sờ sờ lên đầu nàng: "Tỉnh rồi?"

"Đã tỉnh từ lâu rồi, chàng đã đi đâu vậy? Ngày hôm qua ta không tìm thấy chàng." Bạch Vũ ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời trông mong nhìn hắn.

"Đi xử lý một chút chuyện."

"Đại thúc háo sắc kia có đi tìm chàng gây phiền phức không?" Bạch Vũ hỏi.

"Không." Ánh mắt Dạ Quân Mạc nhìn xuống, đánh giá trang phục của nàng: "Tại sao nàng lại mặc bộ quần áo này? Ám Lân đưa cho nàng mặc?"

"Đúng vậy." Bạch Vũ cúi đầu nhìn quần áo trên người: "Rất được, chàng không thích sao?"

Đây là quần áo cung nữ, xứng mặc lên người nàng sao? Dạ Quân Mạc hơi nhíu mày, rất muốn để cho Bạch Vũ cởi ra, nhưng thay cái khác lại rất dễ bị phát hiện, đúng là mặc quần áo như vậy thì có vẻ đi lại thuận tiện hơn.

"Thôi, nàng tới vực sâu chưa lâu, còn chưa được đi dạo qua? Ta dẫn nàng đi ra ngoài chơi."

"Được!" Bạch Vũ liền cải trang thành tiểu cung nữ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Dạ Quân Mạc, ra ngoài Hoàng Cung.

Đế đô Ám Dạ Đế Quốc náo nhiệt hơn Sáng Thế Thần Điện, Bạch Vũ thật sự chưa từng được xem qua, cảm thấy vô cùng mới lạ, đánh giá khắp nơi. Dạ Quân Mạc nắm tay nàng đi vào một tiệm trang sức.

Đây là tiệm trang sức lớn nhất đế đô, ông chủ phía sau chính là hoàng thất Dạ gia của Ám Dạ Đế Quốc, nhưng bây giờ tám phần lợi nhuận đều vào túi tiền của Dạ Vương, là một trong những nguồn phát sinh thu nhập chủ yếu của Dạ Vương, mà Dạ gia chỉ là cái danh được treo lên.

Diendanlequydon – V.O

Dạ Quân Mạc biết chuyện này, lúc trước hắn có thể mặc kệ, nhưng bây giờ, hắn muốn lấy cửa hàng lại.

Những thứ của Dạ gia đều là những thứ đời đời Ám Dạ Đế Quốc để lại cho hắn. Tuy Dạ Vương là cữu cữu của hắn, nhưng không phải họ Dạ!

"A, công tử, tiểu thư, hai vị muốn xem cái gì?" Chưởng quầy vừa nhìn thấy Dạ Quân Mạc và Bạch Vũ, khuôn mặt lập tức tràn đầy tươi cười đón chào, tuy hai vị này ăn mặc không thu hút, nhưng phong thái trên người người bình thường không thể có được.

Nơi này của ông ta là tiệm trang sức chuyên bán hàng giá cao, tiếp đãi nhiều khách quý như vậy, vẫn có một chút mắt nhìn.

Dạ Quân Mạc nhìn về phía Bạch Vũ: "Muốn mua trang sức gì?"

Bạch Vũ dựa vào tủ bằng thủy tinh, ánh mắt trực tiếp tỏa sáng: "Không biết, đều rất xinh đẹp!"

Dạ Quân Mạc nhíu mày, bộ dạng của Bạch Vũ giống như là cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy trang sức. Nói tới, hình như Bạch Vũ không đeo trang sức, hắn ở lại Sáng Thế Thần Điện mấy tháng, chưa từng nhìn thấy Bạch Vũ đeo cái gì trên người cả.

"Nàng chưa từng mua trang sức?" Dạ Quân Mạc hỏi.

Bạch Vũ lắc đầu: "Lần đầu tiên ta chạy đến nơi xa như vậy. Trước kia, cho dù ra ngoài, trên người cũng không đem theo tiền bạc, không tới hai ngày sẽ có người đến dẫn ta về."

"Chưa từng có ai tặng trang sức cho nàng?"

"Có, Thạch cô cô giữ hai hộp trang sức cho ta, nói muốn cho ta làm đồ cưới. Nhưng trông có vẻ rất nặng và cổ lỗ. Toàn bộ những thứ mẹ ta để lại đều bị phụ thân ta lấy đi cho Ngọc tỷ tỷ rồi. Thượng Quan ca ca thì đột nhiên liền tặng tới cho ta không ít thứ sau khi chàng đi, nhưng những trang sức đó khó coi, không có xinh đẹp như ở đây." Ánh mắt Bạch Vũ tha thiết chờ mong nhìn trang sức trên quầy.

Trang sức ở đây đều dùng kim loại để tạo ra linh khí làm thành, mỗi một loại tạo ra một bộ, đương nhiên không thể đánh đồng cùng với trang sức được tạo ra từ vàng bạc, châu báu.

Vẻ mặt Dạ Quân Mạc trầm xuống, khinh thường cười lạnh trong lòng.

Phụ thân của Bạch Vũ hoàn toàn không xem nàng là nữ nhi, vô cùng bất công, may mắn là đã sớm chết. Cái tên thanh mai trúc mã của Bạch Vũ gọi là Thượng Quan Vân Trần kia cũng hoàn toàn không quan tâm tới Bạch Vũ, trước kia không tặng, phát hiện Bạch Vũ không quan tâm hắn mới bắt đầu lấy lòng nàng, chơi đùa chứ là cái quái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.