Edit: V.O
Vực Thanh Trần, Mộc Thiên Tịch ngồi ngay ngắn ở trước bàn, ho khan khiến sắc mặt trắng bệch.
Độc của hạt đậu đỏ thật sự lợi hại, tuy đã giải hết, nhưng vì chậm trễ một thời gian quá dài, sau khi độc phát tác vết thương đã lan tới phổi, dược liệu trị thương có cấp bậc cao tới đâu cũng không trị hết được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, đến bây giờ hắn ta vẫn có chút không thoải mái.
"Nói như vậy, Vực Thanh Vũ đã rối loạn rồi?" Mộc Thiên Tịch nhìn Vực Chủ mới nhận chức đứng ở trước mặt, hỏi sâu xa.
"Vâng. Bây giờ lời đồn đãi đã bay đầy trời, theo như thuộc hạ điều tra, những lời đồn đãi này không hoàn toàn là giả. Linh Vương đúng là đã trúng độc chết, Bạch Vũ thật sự bị nhốt trong Vô Vọng Sơn trang, ngay cả U Vương cũng đã từ tiền tuyến trở về trấn giữ rồi."
"Mặc dù tiền tuyến có Ám Ưng và Ám Lân trông coi, nhưng phía sau bọn chúng đã rối loạn. Một người trong Ngũ vương đã chết một cách kỳ lạ, đây có thể là cơ hội tốt của chúng ta."
"Vâng, công tử, người có muốn chúng ta dùng hết sức phản công không?"
"Phản công? Phản công thì có tác dụng cái rắm gì!" Mộc Thiên Tịch đột nhiên nói tục, sau thất bại lần trước, tính tình của hắn ta liền trở nên vô cùng nóng nảy: "Các ngươi cũng nói, có Ám Ưng và Ám Lân trông coi, tiền tuyến của bọn chúng còn chưa loạn. Cho dù ta tự mình ra trận, tập hợp tất cả lực lượng phản công, nhiều nhất cũng chỉ có thể ép bọn chúng về Vực Thanh Vũ, chiến tranh trên Đại Lục Thanh Mộc vẫn không kết thúc."
"Ý công tử là muốn đoạt được Đại lục Thanh Mộc trong một lần, tẩy rửa toàn bộ thế lực của Ám Dạ Đế Quốc?" Trang Nô hỏi.
Đôi mắt đào hoa của Mộc Thiên Tịch cong cong nở nụ cười: "Vẫn là Trang Nô biết tâm tư của ta. Tin tức của Dạ Quân Mạc, các ngươi có nghe được không?"
Diendanlequydon – V.O
"Không."
"Một chút cũng không?"
Mấy người xấu hổ cúi đầu: "Thuộc hạ vô dụng, thật sự một chút cũng không nghe được."
"À, ta đã biết chính là như vậy." Đôi mắt đào hoa của Mộc Thiên Tịch hiện lên nụ cười rét lạnh.
Hắn ta luôn luôn điều tra tin tức của Dạ Quân Mạc, hắn ta không tin Dạ Quân Mạc trúng Đoạn Hồn mà vẫn còn có thể chữa khỏi được, không có một chút tin tức nào chứng tỏ vết thương của Dạ Quân Mạc càng ngày càng nặng, tất nhiên phải gạt mọi người ở Ám Dạ Đế Quốc.
Bây giờ Linh Vương bị hạ độc chết, Bạch Vũ thành đối tượng bị nghi ngờ, U Vương trở về trấn giữ, một loạt hiện tượng này cho thấy Dạ Quân Mạc đã không thể quản lý Vực Thanh Vũ, nếu Dạ Quân Mạc vẫn còn sức lực, tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Vũ bị oan, bị nhốt vào Vô Vọng Sơn trang.
Biết điều đó, thì sẽ dễ làm. Hắn ta có thể tìm cơ hội giết chết Dạ Quân Mạc.
Hắn ta không giống Bạch Vũ, rõ ràng biết huyết mạch Thần Sáng Thế được cất giấu ở bên trong cơ thể Dạ Quân Mạc, nhiều nhất thì Đoạn Hồn có thể hủy diệt thân thể của Dạ Quân Mạc, nhưng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với linh hồn của Dạ Quân Mạc, hẳn Dạ Quân Mạc sẽ không chết vì trúng độc.
Muốn giết hắn, cần phải giống như một vạn năm trước, lấy đi trái tim của hắn, à..., hẳn là trái tim của Bạch Vũ mới đúng.
Vừa giết chết Dạ Quân Mạc, vừa có thể giành được huyết mạch Sáng Thế, một công đôi việc.
Dạ Quân Mạc vừa chết, Ám Dạ Đế Quốc sẽ lập tức sụp đổ, trong vòng trăm năm sẽ không thể khôi phục nguyên khí, muốn tiêu diệt sẽ đơn giản hơn.
Phiền phức lúc này chính là hắn ta không biết Dạ Quân Mạc đang ở đâu, cũng không có nhiều thông tin về bố trí canh giữ ở Vực Thanh Vũ, tùy tiện ra tay sẽ bứt dây động rừng, một lần không được, để cho Dạ Quân Mạc dời đi thì sẽ không có lần thứ hai nữa.
"Các ngươi đều đi xuống đi." Mộc Thiên Tịch vẫy tay cho mọi người lui, nhìn về phía Trang Nô: "Liên lạc với bên kia như thế nào rồi?"
Trang Nô lấy ra một bức thư bí mật đưa cho Mộc Thiên Tịch: "Cho dù thế nào người kia cũng không nói mình là ai, cũng chỉ nói ta cầm bức thư này về."
Mộc Thiên Tịch đọc thư xong, cười lạnh một tiếng: "Nàng ta không nói thì cho rằng người khác không biết sao? Muốn giết Bạch Vũ như vậy, ngoại trừ Tô Lăng Dung ở bên kia thì còn ai vào đây?"