Edit: V.O
Bạch Vũ dở khóc dở cười, nàng vô cùng may mắn vì lúc ấy chọn mỏ quặng này làm nơi bế quan, nếu không thì Trảm Nguyệt hoàn toàn sẽ không tự chịu trách nhiệm được, điên cuồng hấp thu linh khí, nàng cũng sẽ không một hơi trở thành Linh Sư.
Chỉ là bây giờ nàng không quan tâm tới việc thăng cấp cho Tiểu Thanh, nàng không biết nàng bất tỉnh bao nhiêu ngày, chỉ muốn nhanh chóng trở về chữa khỏi cho Dạ Quân Mạc.
Nàng dựa vào chỗ ra trên tảng đá, đang lo lắng làm sao để đập vỡ tảng đá này ra, liền có âm thanh truyền tới từ bên ngoài: "Bạch Vũ, Bạch Vũ, muội ở đâu?"
Tô Lăng Dung? Sao nàng ta có thể tới đây?
Bạch Vũ tò mò đáp lại: "Tô Lăng Dung?"
"Là ta đây, muội có khỏe không? Vừa rồi Mộc Thiên Tịch đánh tới đây, muốn cưỡng ép cướp đoạt mỏ quặng, chúng ta không đánh lại, đành phải tạm thời đi xuống thông đạo, bảo vệ muội..."
Bạch Vũ mặc kệ Tô Lăng Dung nói chân thành bao nhiêu, dùng truyền âm hỏi Phục Mãn trong chớp mắt.
Giọng điệu của Phục Mãn vô cùng tức giận, oán giận với Bạch Vũ: "Cũng không biết Tô tiểu thư bị gì, vốn nên là Linh Vương tới giúp Đại nhân Ám Ưng, kết quả nàng ta lại chạy tới. Tới thì cũng tới rồi, nhưng nàng ta lại chọc cho Mộc Thiên Tịch đuổi theo nàng ta không tha, dẫn khói lửa chiến tranh tới chỗ mỏ quặng này, Đại nhân Ám Ưng dẫn người đến bảo vệ mạch khoáng này rất không dễ dàng, nàng ta lại ra tay phá hủy thông đạo."
Haha... Vị này hoàn toàn không có lòng tốt.
Tô Lăng Dung còn đang lải nhải, Bạch Vũ trực tiếp ngắt lời nàng ta: "Tô Lăng Dung, đào thông đạo này ra đi, ta đã bế quan xong rồi."
"Thật sao? Thuốc trị liệu cho Thánh Quân đã làm xong rồi sao? Nhanh đưa cho ta!"
"Cho ngươi? Sao bây giờ ta phải cho ngươi?"
"Ta đã cách muội rất gần, ta có thể đánh vỡ một cái động, muội đưa đồ cho ta, ta lập tức cầm về cho Thánh Quân."
Bạch Vũ mỉa mai, xem thường sắp lật đến trời rồi: "Ngươi lại có thể đánh thủng mỏm núi đá, vì sao không dứt khoát đào hết ra cho ta ra ngoài?"
"Bạch Vũ, muội có điều không biết rồi, ở đây đều là đá Thái Ất cứng rắn, muốn đập bể toàn bộ thì quá tốn thời gian rồi. Thân thể của Thánh Quân không đợi được, hay là đưa cho ta đi, ta cầm về trị liệu cho Thánh Quân."
Ầm - -
Tô Lăng Dung nói xong, đã đập bể một lỗ, vừa vặn có thể vươn một cánh tay ra.
"Mau đưa đồ cho ta, muội cũng không muốn Thánh Quân chịu khổ mà?" Tô Lăng Dung vội vàng buông tay, đáy mắt đầy rẫy hăng hái và thâm độc, ngay cả che dấu cũng quên luôn rồi.
Chỉ cần lấy được thuốc trị liệu cho Dạ Quân Mạc, nàng có thể làm nổ nát cả tòa núi này, chôn Bạch Vũ ở trong này, công lao cứu chữa cho Thánh Quân liền của một mình nàng, Thánh Quân cũng là của một mình nàng rồi!
Bạch Vũ liếc thấy Tô Lăng Dung đang suy nghĩ gì đó, cảm xúc trên mặt thật sự quá rõ ràng rồi.
Tiểu Bạch Hoa (Bạch Liên Hoa) hiếm khi bại lộ tâm tư của bản thân, Bạch Vũ vô cùng nể tình, đạp Tô Lăng Dung một đạp từ thiên đường xuống tận địa ngục: "Chẳng lẽ Ám Lân không nói cho ngươi biết, độc trên người Thánh Quân không có thuốc nào chữa được, chỉ có linh thuật mới có thể trị khỏi cho chàng ấy sao?"
Nụ cười trên mặt Tô Lăng Dung biến mất trong nháy mắt: "Cái gì?"
"Ta bế quan không phải để chế tác dược liệu, là để tu luyện linh thuật. Ngươi muốn dẫn Triệu Hoán Thú của ta đi cứu Thánh Quân sao?"
Một câu Tô Lăng Dung cũng không nói nên lời, suýt nữa ngã lăn ra đất: "Làm sao có thể?"
Bây giờ có thể đào mỏm núi đá ra rồi chứ, cứu ta ra ngoài đi?"
"Ta..." Tô Lăng Dung nghiêm mặt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Nếu cần dựa vào Triệu Hoán Thú của Bạch Vũ để cứu Thánh Quân, thì tạm thời không thể giết nàng ta, nhưng không nhất định phải cho nàng ta ra ngoài, nói không chừng cũng có thể dẫn Triệu Hoán Thú của nàng ta về cứu Thánh Quân...
Không đợi Tô Lăng Dung suy nghĩ rõ ràng, Bạch Vũ đã không kiên nhẫn thúc giục: "Thôi, ngươi tránh ra đi."
Tô Lăng Dung khó hiểu ngẩng đầu, liền nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, đá vụn trước mặt bắn ra tung tóe, đá chất chồng bị phá thành một lỗ thủng.