Edit: V.O
Khế ước không gian của Mộc Thiên Tịch sẽ không giống như tên gà mờ như Bách Lý Uy, Mộc Thiên Tịch có thể làm ra một khế ước đầy đủ, có thể thật sự nắm giữ cả vùng không gian, chỉ cần Dạ Quân Mạc đi vào khu vực này, sẽ rất khó để đi ra ngoài lại.
Tim Bạch Vũ bắt đầu đập hoảng hốt, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Mộc Thiên Tịch đứng ở bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, mỉm cười: "Sao rồi, bắt đầu lo lắng cho người trong lòng ngươi rồi sao?"
Bạch Vũ không nói gì, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn ra nơi xa.
Có một bóng người đen kịt xuất hiện ở cuối chân trời, Trang Nô báo lại: "Công tử, Dạ Quân Mạc đã đến!"
Nụ cười trên môi Mộc Thiên Tịch càng tàn nhẫn: "Đi nói với hắn ta, chỉ một mình hắn được tới, nếu không ta sẽ lập tức giết Bạch Vũ."
"Vâng."
Quả nhiên một mình Dạ Quân Mạc đã đến đây.
Quân áo trường bào màu đen, thon dài mà lạnh nhạt, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, hơi thở sắc bén quanh quẩn quanh thân hắn, giống như sẽ xé nát cả người hắn.
Hắn bước từng bước lên đài cao, sát ý toàn thân tàn sát bừa bãi khiến cho khiến cho kết giới không gian bao phủ chung quanh dao động dữ dội.
Hàng lông mày anh tuấn vô song trên mặt không có biểu hiện gì, một đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú vào Bạch Vũ, một thân giá y đỏ tươi kia như lửa nhuộm đỏ đôi mắt hắn.
Tâm Bạch Vũ đã nhảy lên khỏi cổ họng, rất muốn hô to một câu đi mau, nhưng người đã vào rồi, bây giờ có hô cũng không thể hô thành tiếng.
Bạch Vũ buồn rầu cúi thấp đầu, bắt đầu nghĩ cách cùng nhau chạy thoát với Dạ Quân Mạc.
"Dạ Quân Mạc, ta biết ngươi sẽ đến, ta nuôi nữ nhân của ngươi rất tốt, đụng chạm cũng chưa đụng chạm được." Mộc Thiên Tịch chơi đùa với cây kiếm trong tay, thình lình đặt lên trên cổ Bạch Vũ: "Qùy xuống cầu xin ta, nói không chừng ta mềm lòng sẽ bỏ qua cho nàng ta."
Sát ý trong đôi mắt đen lạnh lùng của Dạ Quân Mạc càng sâu, ném ra Hỏa Quang Thiểm Điện màu u lam, nện ở trên cánh tay Mộc Thiên Tịch, chỉ nghe một tiếng "ầm", Mộc Thiên Tịch sẩy tay đánh rơi thanh bảo kiếm trên mặt đất.
Thân hình Dạ Quân Mạc xẹt qua một đạo tàn ảnh, nháy mắt đã sắp tới gần Mộc Thiên Tịch.
Đồng tử trong mắt Mộc Thiên Tịch co rụt lại, vừa động ý nghĩ, hơi thở trong không gian nháy mắt bốc lên, lực lượng to lớn nặng ngàn cân ầm ầm ép xuống, cả vùng không gian đang đè ép Dạ Quân Mạc.
Thân hình Dạ Quân Mạc cứng đờ, ngừng lại ngay tại chỗ, ánh mắt lạnh thấu xương lộ ra sát ý tàn khốc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch cười lạnh: "Trước khi ngươi tới đã biết đó là một cạm bẫy, cả vùng không gian đều đã là của ta, ngươi lấy gì để đấu với ta? Quỳ xuống!"
Ầm - -
Tình hình trên bầu trời đột nhiên biến đổi, sấm sét vang dội, trọng lượng vô hình giống như tia chớp nện lên người Dạ Quân Mạc, dáng người cao ngất của Dạ Quân Mạc hơi hơi run rẩy, cử động một chút, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Dạ Quân Mạc lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt tà tứ liều lĩnh, không chịu trói buộc, khinh thường trời đất: "Muốn ta quỳ gối với ngươi, ngươi cũng xứng!"
Nụ cười của Mộc Thiên Tịch nháy mắt ngưng lại, nổi giận đùng đùng: "Dạ Quân Mạc, ngươi muốn chết!"
Toàn bộ lực lượng cuồng bạo trong không gian tập trung lại, giống một bàn tay khổng lồ đánh vào Dạ Quân Mạc.
Ầm - -
Một con Đế Vương Tuyết Viên (con vượn tuyết) xuất hiện ở sau lưng Dạ Quân Mạc, va chạm dữ dội với uy áp khủng bố, tiếng nổ mạnh đất rung núi lở vang vọng khắp trời đất, khuếch tán ra cả mảnh Đại Lục.
Sắc mặt Mộc Thiên Tịch hơi thay đổi: "Ngươi có thể chống lại uy áp của ta?"
"Lực khống chế trong không gian được quyết định bởi thực lực của người khế ước, chỉ dựa vào thực lực của ngươi cũng dám điều khiển vùng không gian này đè ép ta?" Ánh mắt Dạ Quân Mạc khinh thường, linh khí cuồng bạo toàn thân trút ra, sát ý như nước lũ nhằm về phía Mộc Thiên Tịch.
Mộc Thiên Tịch hít một hơi lạnh, vô cùng sợ hãi: "Ngươi đã khôi phục rồi! Ra tay, mau ra tay!"
Người mai phục chung quanh lập tức dẫn Triệu Hoán Thú của bọn họ phóng linh thuật ra, mấy chục đạo linh thuật dày đặc sát ý nghiền ép vạn vật, xẹt qua phía chân trời, đánh về phía Dạ Quân Mạc.