Edit: V.O
Có lẽ bây giờ tiểu thư Tô Lăng Dung đã ở vườn hoa "vô tình gặp được" Tử Như đi lấy canh giải rượu, dẫn theo một đám nữ quyến, phu nhân của Thành chủ và Tướng Quân đi về phía bên này, trước đó, nhất định ông ta phải khiến cho Bạch Vũ mất đi một thân trong sạch, vào lúc bọn họ tới thăm sẽ nhìn thấy một màn như vậy.
Một người còn lại nghe theo mệnh lệnh, một cước đá văng chủy thủ ở trong tay Bạch Vũ ra, linh khí quanh quẩn cả người, vững vàng kiềm chế được hai cánh tay của Bạch Vũ.
Bạch Vũ muốn khóc, oan ức bĩu môi kêu gào: "Dạ Quân Mạc! Ngươi là tên khốn kiếp! Đều tại ngươi!"
Nếu không phải ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt, ta sao có thể xui xẻo như vậy? Hôm nay nếu ta thật sự xảy ra chuyện gì không hay, ngươi phải bồi thường cho ta cả đời!
Bùm ——
Nam nhân bắt được cánh tay của nàng bị một đạo linh khí sắc bén chém đứt cổ, đầu lăn ra thật xa.
Kỳ Hải sợ hết hồn, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ chợt xuất hiện ở trong gian phòng. Hắn mặc một thân áo đen lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân lại lạnh lùng giống như tượng đá, tức giận trên người phảng phất ngưng tụ thành màu đen dày đặc, kèm theo sát ý nồng nặc nặng nề đè ở trong đầu của Kỳ Hải.
Chân Kỳ Hải mềm nhũn, gắt gao chống đỡ mới không quỳ xuống, cảm giác bị ép bức kinh khủng phảng phất như dao găm lăng trì da tay của ông ta, thân thể của ông ta không kìm được run rẩy giống như cái sàng lọc, nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: "Ngươi, ngươi là ai?"
"Không phải ngươi muốn giúp Tô Lăng Dung lấy được Thánh Quân sao? Hắn chính là Thánh Quân! Ngay cả hắn cũng không nhận ra đã ra tay với ta, thật là buồn cười!" Bạch Vũ châm chọc cười một tiếng.
Trong đầu Kỳ Hải vừa vang lên một tiếng ‘oanh’, đã cảm thấy mình cũng bay ra ngoài, hai chân bị chém đứt, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh nát, nặng nề đập vào trên tường, nửa chết nửa sống.
"Dẫn đi, thẩm vấn cẩn thận, đừng để cho hắn chết." Dạ Quân Mạc lạnh lùng phân phó.
"Vâng." Ám Lân lập tức kéo Kỳ Hải ra ngoài.
Dạ Quân Mạc nhìn vết máu ở khắp người Bạch Vũ, hốt hoảng ôm lấy nàng: "Bị thương ở đâu? Đau ở đâu?"
Bạch Vũ nắm lấy y phục của hắn, trực tiếp xé rách ra không chút khách sáo, dán lên lồng ngực rộng rãi của hắn: "Ta không bị thương, ta chỉ khó chịu."
Dạ Quân Mạc cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của Bạch Vũ, đôi mắt càng sâu thêm, sát ý cả người giống như bão táp tàn sát cuồng bạo. Vậy mà lại hạ Yên Chi Tuyết với Bạch Vũ! Sớm biết vậy, hắn nên chém tên kia thành bảy, tám đoạn, chỉ đánh gãy hai chân thì thật sự quá có lợi cho ông ta!
Ngoài cửa, đúng lúc Tô Lăng Dung và Tử Như dẫn theo nữ quyến tới cửa, vừa vào cửa liền thấy Kỳ Hải bị Ám Lân đẩy ra ngoài, gần như chỉ còn dư một hơi thở, nhất thời sắc mặt Tô Lăng Dung đại biến, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Tử Như vô cùng sợ hãi: "Chuyện này, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi là ai?"
"Hộ pháp của Thánh Quân, Ám Lân." Ám Lân liếc nhìn Kỳ Hải tựa như bùn nhão nằm ở trên đất: "Hắn ám sát Vực Chủ, chuẩn bị dẫn đi thẩm vấn."
"Ám sát Vực Chủ? Bạch Vũ có sao không?" Tử Như hoảng sợ nhìn về phía trong phòng, phía sau tấm bình phong như ẩn như hiện, trên người Bạch Vũ đầy vết máu đỏ tươi tung tóe, giống như hoa mai nhàn nhạt nở rộ, được một nam tử tuấn mỹ vô song lại vô cùng lạnh băng ôm vào trong ngực.
Tô Lăng Dung cứng đờ, run lẩy bẩy phun ra hai chữ: "Thánh... Quân?"
"Cút ra ngoài!" Dạ Quân Mạc lạnh như băng vung tay lên, linh khí dời non lấp biển quét ngang qua, hất mọi người bay ra ngoài trong nháy mắt.
Ám Lân lập tức kéo Kỳ Hải ra khỏi cửa phòng, khép cửa phòng lại, nhìn lướt qua những nữ tử đứng rải rác ở trong sân: "Các ngươi mới vừa nhìn thấy cái gì?"
Sắc mặt bọn họ tái nhợt liếc nhìn nhau, nhớ đến Tô Lăng Dung lỡ miệng kêu lên Thánh Quân, liên tục lắc đầu:
"Chúng ta không nhìn thấy cái gì hết."
"Vực Chủ nằm yên ổn ở trong phòng, chuyện gì cũng không xảy ra."