Edit: V.O
Dạ Quân Mạc đưa Bạch Vũ về tới lầu các trên đỉnh Vô Danh, ôm chặt nàng tới trên nhuyễn tháp không buông tay.
Bạch Vũ giống như một con mèo nhỏ lười biếng làm tổ ở trong lồng ngực hắn, ho khan kịch liệt vài tiếng, sắc mặt mỏi mệt cũng không che dấu được.
Trải qua ba tháng chiến đấu, vừa mới đi ra từ Cự Thú Chi Lâm liền gặp được hai tên bệnh thần kinh tìm đến, thiếu chút nữa nàng đã bị điện quang của Nhiên Thiên đốt thành tro, tia chớp màu vàng gần như đã chạm được tới làn da của nàng, lực phá hoại cường đại làm cho nàng thở không nổi, linh mạch bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng.
Bàn tay của Dạ Quân Mạc nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng, môi hơi hơi mím chặt, hạ mắt suy tư: "Ta đến chậm."
"Không. Chàng tới vừa vặn." Bạch Vũ ôm thắt lưng của hắn, nhắm mắt lại cọ cọ vào lồng ngực của hắn: "Xuất quan trước thời gian không tốt."
Dạ Quân Mạc trầm mặc hôn lên sợi tóc trên đỉnh đầu nàng, bên trong lầu các yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng chim hót bên ngoài. Không biết qua bao lâu, Dạ Quân Mạc bỗng nhiên mở miệng: "Nàng đã nhớ ra rồi?"
Hắn hạ mắt, thu lại một tia đau lòng trong ánh mắt. Nếu có thể, thậm chí hắn không hy vọng Bạch Vũ nhớ lại hai tên tiểu nhân vô sỉ Thượng Quan Vân Trần và Ngọc Ưu Liên kia.
"Không, chỉ là ta nhìn thấy bọn họ trùng hợp nhớ tới một việc." Bạch Vũ cảm nhận được giọng nói trầm thấp của Dạ Quân Mạc, ngẩng đầu nháy mắt với hắn.
Dạ Quân Mạc cười một tiếng: "Nhớ tới cái gì?"
"Nhớ tới chàng đã đi rồi." Bạch Vũ ủy khuất vùi mặt vào lồng ngực của hắn.
Nàng nhớ đến ở trong không gian Sáng Thế Thần, sau khi Dạ Quân Mạc thay nàng giải độc, rốt cục cũng đồng ý ở lại với nàng.
Nàng vui vẻ giống như một hài tử, đơn thuần lôi kéo Dạ Quân Mạc đi dạo khắp nơi trong Sáng Thế Thần Điện, mỗi ngày thu thập thức ăn ngon làm cho Dạ Quân Mạc ăn. Vẻ mặt Dạ Quân Mạc thản nhiên, nhưng trong lòng lại có lo lắng.
Hắn trôi qua rất nhẹ nhàng, ở cùng một chỗ với Bạch Vũ gần như cũng không cần phải suy nghĩ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai chỉ trích hắn, cũng không có ai buộc hắn đi giết người. Hắn không cần nhớ rõ hắn là ai, cũng không cần nhớ tới khúc mắc của mấy ân oán lớn. Chỉ là có chút chuyện, cũng không phải hắn không muốn nhớ rõ thì sẽ không tồn tại.
"Dạ, chàng mau đến xem, đây là con tôm lớn ta tiện tay bắt được trong con sông bên trong không gian, rất lớn đúng không!" Bạch Vũ vui mừng đưa con tôm lớn dài một thước đến trước mặt Dạ Quân Mạc khoe khoang.
Dạ Quân Mạc rũ mắt xuống, lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng.
"Giữa trưa hôm nay ta làm cho chàng ăn, chàng muốn hầm đỏ, rán dầu hay là hấp?" Bạch Vũ ôm con tôm to lớn, cười tủm tỉm hỏi.
"Đều được." Dạ Quân Mạc có chút không yên lòng nói.
Bạch Vũ bĩu môi, quăng con tôm lớn đến một bên, đột nhiên bổ nhào lên ôm cổ Dạ Quân Mạc, mùi tôm đầy người dùng sức cọ ở trên người Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc: "...... Làm sao vậy?"
"Chàng lại muốn đi phải không?" Bạch Vũ nâng một đôi mắt to ngập nước lên, đáng thương nhìn Dạ Quân Mạc, giống như một con chó nhỏ bị người vứt bỏ, trong mắt lóe lên nước mắt trong suốt, giống như chỉ cần Dạ Quân Mạc gật đầu một cái, có thể nàng sẽ lập tức khóc lên cho hắn xem.
"Ta đồng ý với nàng là không đi thì sẽ không nuốt lời." Dạ Quân Mạc thản nhiên nói.
"Nhưng, chàng nhận được truyền âm ngàn dặm của người trong nhà, chính là bọn họ muốn mời chàng trở về?"
Trong lòng Dạ Quân Mạc lộp bộp một chút, hắn quả thật nhận được truyền âm ngàn dặm của bá bá, mệnh lệnh hắn lập tức phải trở về.
Sáng Thế Thần Điện đề phòng nghiêm ngặt, toàn bộ Thần Điện đều được khế ước không gian, truyền âm ngàn dặm rất dễ bị phát hiện. Bởi vậy hắn phụng mệnh tiến vào Sáng Thế Thần Điện ám sát Bạch Vũ, qua lâu như vậy, ngay cả một lần tin tức Ám Dạ Đế Quốc cũng không hỏi qua.
Mặc kệ là hắn bị bắt, hay là bị tra tấn bức cung, bọn họ cũng sẽ không hỏi qua, chỉ cần hắn còn sống, tất cả cũng chỉ tự bản thân hắn xử lý.