Edit: V.O
Vô Trần Cung Chủ nhìn lên hai người, chắp hai tay ra sau lưng, không hề nhúc nhích đứng trong cuồng phong, mặt không đổi sắc, rất có phong phạm cao nhân. Lúc nhìn thấy hai người này, lão còn có một loại cảm giác thập phần nguy hiểm.
Nhưng lão đã từng trải qua cảm giác càng nguy hiểm hơn, đó là một loại cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái liền cảm thấy tử vong kinh khủng lướt qua bên cạnh, toàn thân đều bị cảm giác sợ hãi chi phối, đó là cảm giác khi lần đầu tiên lão gặp Dạ Quân Mạc!
Cái loại cảm giác này, đời này của lão đều không thể quên được, hiện tại lại nhìn thấy hai vị đứng ở trên đám mây, tuy rằng cũng là vẻ điên cuồng, tàn bạo, nhưng không phải chỉ kém một cấp bậc, hiển nhiên lão có thể ổn định được.
"Các ngươi là người nào? Dám chạy tới nơi này quấy rối?" Một Đỉnh Chủ không nhịn được, mở miệng chất vấn.
Độ cong trên khóe miệng nam tử có vẻ gian tà càng nhếch cao lên: "Ngươi đang hỏi ta sao? Chỉ là một con kiến, cũng xứng nói chuyện với ta?"
Ầm ——
Mọi người chỉ nhìn thấy nam tử tiện tay vung lên, một mảnh kim quang hiện ra, tiếng sấm hủy diệt từ trong mây đen phóng xuống dưới chân của hắn.
Trong nháy mắt, chỗ vị Đỉnh Chủ ấy đứng chỉ còn lại một thi thể cháy đen, một chiêu tất sát, một Đỉnh Chủ liền chết như vậy ở ngay trước mắt bọn họ! Mọi người nhất thời sởn cả tóc gáy, nhìn bóng dáng màu đen cao cao tại thượng kia, giống như nhìn thấy ác ma thị huyết, sợ hãi đến mức bắp đùi như nhũn ra, một câu cũng không dám nói.
Rốt cuộc, Vô Trần Cung Chủ cũng mở miệng: "Hai vị là người Thượng Vực, không biết đến Vị Diện bậc thấp này là có việc gì muốn làm sao?"
"Ngươi là chủ nhân của nơi này?" Nam tử liếc mắt nhìn lão: "Nghe nói nơi này của các ngươi có một cô nương tên là Bạch Vũ, nàng ta ở đâu?"
Lời này vừa được nói ra, liền có một trận yên tĩnh.
Chúng đệ tử có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới, ác ma thị huyết này là tới tìm Bạch Vũ. Ánh mắt mọi người đều như có như không tập trung trên người Bạch Vũ.
Bạch Vũ cũng không cảm nhận được tầm mắt của mọi người, mặt không lộ vẻ gì nhìn nam tử phía trên trời, sắc mặt dần dần trắng bệch, đôi môi nhỏ bé, mềm mại, đáng yêu hiện lên độ cong quỷ dị và một chút trào phúng.
Vô Trần Cung Chủ trầm mặc một lúc, thản nhiên hỏi: "Các ngươi đến tìm Bạch Vũ có chuyện gì không?"
Nam tử nhíu mày, mắt phượng hẹp dài tà khí hơi hơi nheo lại: "À, xem ra con kiến của hạ giới đúng là chưa được dạy bảo, cũng muốn hỏi lại ta một lần nữa sao?"
Hắn không chút để ý vung tay lên, Thương trưởng lão quá sợ hãi: "Dừng tay, Bạch Vũ không có ở đây."
Nam tử tà khí dừng một chút, trong con ngươi màu vàng lộ ra tàn khốc lãnh huyết: "Thật không? Vậy nàng ta ở đâu?"
Mọi người lại trầm mặc, Vô Trần Cung Chủ không nói, thể hiện rõ là muốn bảo vệ Bạch Vũ, không có người dám vượt qua Vô Trần Cung Chủ để nói ra.
"Không chịu nói sao? Được lắm!" Sắc mặt nam tử rốt cuộc cũng tối sầm xuống, vẫy tay hiện lên ánh chớp vô tận: "Các ngươi không nói, ta liền giết người, cho đến khi các ngươi giao nàng ta ra đây mới thôi!"
Ầm ——
Trong nháy mắt, ba đệ tử đột tử ngay tại chỗ, tan thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không thể giữ lại được. Thân thể của chúng đệ tử bắt đầu run rẩy, có người đã hoảng sợ đến mức muốn đẩy Bạch Vũ ra.
Rõ ràng là Bạch Vũ gây họa, vì sao muốn bọn họ phải chết thay? Vì sao không đẩy nàng ra? Chỉ cần đẩy nàng ra, bọn họ sẽ không sao.
Nhưng không đợi bọn họ oán hận muốn động tay, ánh mắt hung ác của đám người Nhạc Kỳ Nhân cũng đã đâm tới.
Ánh mắt kia giống như sói đói, rõ ràng chính là đang nói nếu ngươi dám nói Bạch Vũ ra, ta liền chịu trách nhiệm xé nát ngươi một trận!
Chúng trưởng lão và nhóm Quận Vương cũng bắt đầu dao động, mặt Vô Trần Cung Chủ lại vẫn không đổi sắc như trước, bỗng nhiên ra tay, Đại Bàng khí phách có thể che lấp bầu trời bay ra, cánh nổi lên gió xoáy cuồn cuộn, khí thế bức người, quét ngang mây đen.
Các vị trưởng lão và nhóm Quận Vương lập tức làm theo, gọi tất cả Triệu Hoán Thú ra, tất cả linh thuật phong phú tung về phía hai người trên bầu trời kia.