Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 116: Đại hội bắt đầu, con bài chưa lật (1)




Ngẩng đầu không thấy cúi đầu bắt gặp (Nguyên văn “Sĩ đầu bất kiến đê đầu kiến” nghĩa là gặp gỡ thường xuyên), nói không chừng còn có thể này sinh xung đột mà động thủ, Viêm Võ Đế Quốc có thể thuận lợi ngư ông đắc lợi, đánh giá Triệu hoán đại hội từ lúc tiến vào Vương thành Viêm Võ Đế Quốc đã bắt đầu rồi.

Hai ngày sau, nhân mã Tây Trần Quận Quốc, Mạn Thủy Quận Quốc, cùng Nam Phong Quận Quốc cũng lục tục đi tới, Triệu hoán đại hội cũng đang làm nghi thức công bố quy tắc.

Mỗi quốc gia ba người tổng cộng có mười tám người tham gia thi đấu, trong lúc đó sáu quốc sẽ có một lần đối mặt đọ sức. Trận đấu áp dụng theo quy chế tích điểm, một người quyết đấu, một bên mất đi năng lực chiến đấu thì đồng đội sẽ lên đài thay thế, cho đến khi ba người ở một bên bị đánh bại, người ở bên còn lại sẽ chiến thắng.

Người thứ nhất lên đài đánh bại đối phương có thể nhận được 3 điểm. Người thứ hai lên đài đánh bại đối phương có thể nhận được 2 điểm, người thứ ba lên đài mới đánh bại đối phương chỉ có thể nhận được 1 điểm, cả ba người đều lên đài cũng không đánh bại được đối thủ, đó chính là thua, sẽ không có điểm nào.

Vị trí của sáu quốc dựa theo tích điểm nhiều hay ít để quyết định, ba quốc có tên đứng đầu đều có thể đạt được hai gốc dược liệu ngàn năm cùng một trăm ly Linh tửu, ngoài ra quốc gia đạt được thứ Nhất có thể nhận được một quyển Thượng phẩm Linh thuật.

Các Quốc Quân của mỗi quốc đều đối với chuyện này hưng phấn không thôi,Thượng phẩm Linh thuật, một quyển thôi cũng có thể thay đổi vận mệnh của một quốc gia, Viêm Võ Đế Quốc sỡ dĩ có thể cường đại như vậy không phải là bởi vì đạt được vài bản Thượng phẩm Linh thuật sao?

Triệu hoán sư thiếu niên tham gia dự thi cũng hy vọng chính mình xuất ra thực lực cực mạnh, để cho Vô Trần Cung coi trọng, thu làm đệ tử.

Đệ tử chính thức của Vô Trần Cung yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, Triệu hoán đại hội năm năm một lần chọn ra trong đám người tham gia tuyển chọn cũng chỉ có mười người trở thành đệ tử chính thức, còn lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng trở thành đệ tử ngoại môn, chênh lệch rất lớn.

Đông Nhạc rút được đối thủ đầu tiên chính là Mạn Thủy Quận Quốc, Sa Hoằng lập tức nhíu mày.

Bạch Vũ cùng Nhạc Kỳ Nhân khó hiểu nhìn nhau, vừa định hỏi hắn có chuyện gì khó xử, chợt nghe tiếng cười cách đó không xa của ba nữ tử xinh đẹp Mạn Thủy Quận Quốc.

”Vận khí của chúng ta thật đúng là tốt, đối thủ là Đông Nhạc, trận đầu ba phần đã nắm chắc!”

”Các ngươi cũng đừng lớn lối như vậy, Đông Nhạc tuy rằng trong mấy lần Triệu hoán đại hội thành tích đều không tốt, nhưng không phải là tệ hoàn toàn.” Nữ tử trung niên dẫn đầu nghiêm túc khuyên bảo bọn họ.

”Ai nha, ngài cũng nói đó, thành tích không tốt, bọn họ căn bản chỉ là đế lót, có thể tới tham gia là bởi vì Đông Nhạc chiếm ba danh ngạch thôi. Lát nữa trong trận đấu bọn họ còn chưa kịp thắng đã phải dẹp đường hồi phủ, so với trình độ của Mạn Thủy chúng ta, bọn họ ngay cả tư cách trúng cử cũng không có, ba người chúng ta ai lên đài cũng đều có thể nghiền ép được.”

”Đúng vậy, chúng ta tùy tiện dùng một chút độc dược cũng có thể thu phục, ngày mai nhanh chóng tỉ thí cho nhanh, chúng ta còn có thời gian đi dạo trong thành. Đây là lần đầu tiên chúng ta đến Viêm Võ Đế Quốc, so với những Quận Quốc khác chúng ta cũng còn nhiều thời gian.”

”Các ngươi!” người dẫn đầu cũng thỏa hiệp, “Được rồi, dù sao chỉ là Đông Nhạc mà thôi, các ngươi đêm nay lo nghỉ ngơi cho tốt.”

”Được, được......”

Ba nữ tử Mạn Thủy Quận Quốc hi hi ha ha cười đi xa, hoàn toàn không phát hiện người Đông Nhạc Quận Quốc ở ngay bên cạnh, hoặc là cũng không thèm để ý, một chút cũng không đem bọn họ để vào mắt.

Khuôn mặt Nhạc Kỳ Nhân tức giận đến đỏ bừng, thiếu chút nữa liền xông lên, bị Bạch Vũ giữ chặt lại.

”Vũ tỷ tỷ, tỷ buông. Bọn họ dựa vào cái gì mà khinh thường chúng ta? Không phải lần trước đạt được vị trí thứ ba sao, có gì đặc biệt hơn người, muội muốn đi đập bọn họ!”

”Đánh cũng được, chờ đến ngày mai tỉ thí muội có thể đánh thỏa thích, đánh chết cũng không sao.” Dưới lôi đài coi như cho qua đi.

Bạch Vũ khuyên được Nhạc Kỳ Nhân, nhìn về phía khuôn mặt âm nghiêm của Sa Hoằng, “Ngươi vừa rồi nhíu mày là có chuyện gì phiền phức sao?”

”Mạn Thủy Quận Quốc là một quốc gia nữ tôn, người đến dự thi đều là nữ tử. Ta..... không thích đánh nữ nhân.” Sa Hoằng sờ sờ mũi nói.

”Huynh không thích, muội thích, muội muốn đánh cho các nàng ngay cả nương cũng không nhận ra!” Nhạc Kỳ Nhân xắn tay áo, nổi giận đùng đùng vung quyền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.