Độc Y Kiều Nữ

Chương 8: Va chạm




Edit: Hà Nguyễn Devil

Beta: chưa

Đây là một cái hành lang phức tạp, hai bên trồng hoa đào xanh biếc còn có chuối tây, người đi qua có thể ngửi thấy hương hoa đào nhàn nhạt.

Lâm Tố Uyển từ trước đến nay rất thích mùi hương thoang thoảng thấm vào tim gan, nhưng là kể từ gặp chuyện không may đó, đối với mùi hương thoang thoảng vư thế này lại hết sức là phản cảm. Nàng bước đi có chút nhanh nàng không muốn bởi vì mùi hương này làm cho nàng thống khổ.

“Tố Uyển, Tố Uyển.”

Nghe thấy có người gọi mình, Tố Uyển quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một nữ tử mặcy phục màu vàng nhạt, da trắng mượt mà, dung nhan thanh tú, trong tay ôm một hài tử đi về phía nàng đến hơn nữa phúc phúc thân thể, Tố Uyển mới nhớ tới là Lâm Tiêu Tam di nương, Lý Sư Vũ.

“Là Tam di nương.”

Tố Uyển cười một tiếng, lại nhìn Lý Thị ôm ấp trẻ mới sinh, cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nhìn nó mở to tròng mắt đen bóng, tay hướng về nàng

duỗi tới cười rất vui vẻ, đáy lòng nàng cũng nhuyễn không ít.

Có lẽ nàng cảm thấy hài tử này hết sức đơn thuần, Tố Uyển tiếp nhận hài tử trong tay di nương nói: “Chỉ là mấy ngày không gặp, không nghĩ tới Tử Thông càng ngày càng trở nên lanh lợi đáng yêu, cũng nặng không ít.”

Nhưng Tam di nương lại vội vàng tiếp nhận Tử Thông trong tay nàng vừa cười vừa nói: “Nghe nói Tố Uyển thân thể chưa lành, Tử Thông cứ để cho di nương ôm thì tốt hơn.” Nhìn bố dáng cẩn thận của Tan di nương, Tố Uyển thoáng buồn cười nhưng nàng cũng không để ý.

“Mấy ngày gần đây cảm thất tốt chút nào không? Bởi vì gần đây Tử Thông tử thông gần nhất hay khóc, hay đau ốm, di nương cũng cũng bị giày vò đến ngủ không yên không đến thăm con.Tố Uyển có trách mắng di nương không?”

“Người một nhà mà Tam di nương sai người đem Ngọc như Ý đến! Như ý cát tường, Tố Uyển rất là thích.”

“Đại tỷ.”

Giọng nói trong trẻo như chuông bạc từ phía sau vang lên. Tố Uyển không cần nhìn cũng biết là giọng nói này là con gái của Tứ di nương, Lâm Khả Hinh.

“Khả Hinh bái kiếnTam di nương.”

Sau đó cau mày tay Tố Uyển làn nũng nói: “Đại tỷ, biết ngươi bị thương, muội muội hết sức lo lắng.”

“ Muội muội tại sao không đi thăm tỷ?”

Tố Uyển nhìn thấy đôi mắt đơn thuấn đáng yêu của Khả Hinh cẳm thấy kiêng kị, ở đây trong phủ này nàng có gặp ai là đơn thuần sao?

Trừ tiểu hài tử mới sinh kia, còn lại đều đều tiếp nhận tâm kế mưa dầm thấm đất, càng là hài tử, càng không được khinh thường.

“Đại tỷ đúng là Khả Hinh, chỉ là Nhị di nương nói, Đại tỷ ở bên ngoài bị người xấu làm cho kinh hãi nên không cho chúng ta quấy rầy tỷ, sợ tỷ nghĩ đến tình cảnh lúc đó bị xú động.” Khả hinh nghiêng đầu, bộ dáng muốn nói nhưng lại thôi khiến cho trong nội tâm Tố Uyển phát ra hừ hừ

“Bất quá nhìn bôj dáng của đại tỷ cũng biết Đại tỷ rất lợi hại, một chút cũng không sợ.”

“Khả Hinh, có sợ hay không phải trải qua mới biết được.” Tố Uyển khom nửa người sờ đầu Khả Hinh ôn nhu nó, dáy mắt nàng lóe lên một tia rát lạnh.

“Đại tiểu thư.” Lúc này Tứ di nương Lã Thúy cũng đến, trông thấy Tố Uyển cúi chào.

Khả hinh bỗng xông vào lòng Tứ di nương ôm, nàng chú ý tới Tố Uyển không thích, nhưng là nàng muốn đạt tới mục đích như vậy.

“Như thế này đều chặn ngang hành lang, đến trong sảnh ngồi cũng không muộn.”

Liễu Thị từ xa đi đến cười khanh khách nói, thấy Tố Uyển lại phúc phúc thân thể nói: “Tố Uyển thân thể còn chưa tốt, hôm nay gió lớn, chúng ta đều nhanh một chút vào đi.”

“Nhìn mấy người chúng ta, đếu nói chuyện đứng chắn ở noi này đứng nói là không biết, thật là lạnh.”

Tam di nương cười đáp lại, hấp tấp ôm chặt Tủe Thông đi thẳng về phía trước.

Tố Uyển nhìn Liễu Thị cười một tiếng cũng đi theo.

Khả Hinh nháy mắt, con ngươi đen nháy chuyển mấy vòng, cố ý đẩy Tứ di nương ra muốn dắt tay Tố Uyển đi. Có thể là “không chú ý” trượt một cái ngã vào người Tố Uyển mà phía trước nàng là Tam di nương.

“Cẩn thận.” Lúc này Tứ di nương nhỏ giọng gọi, tâm đã đề cổ họng.Phải biết rằng Lâm Tiêu trước mắt là Tam di nương trên tay cong có tiểu nhi tử, Lâm Tử Thông.

Vạn nhất có cái cái gì sai lầm, hậu quả không thể lường được, huống chi là bởi vì nữ nhi của mình gây họa.

Mặc dù nói thực có chuyện đều là đáng mừng, có thể hắn không muốn nàng làm người mai mối.

Mà Nhị di nương cũng có một con nối dõi, chính mình bụng chưa hoài, nàng có thể lợi dụng Lý Thị đến đối kháng Liễu Thị.

Tố Uyển biết thời điểm này thây đổi phương hướng đã không kịp, thân thể đã đụng vào Tam di nương, cách đó không xa trên mặt đất còn có một hòn đá, nếu như dụng phải có thể nguy hiểm.

Lâm Tiêu cùng Lâm Hạm thấy một màn như vậy, tâm hí một tiếng kinh hãi, Lâm Hạm giả vờ giả vịt muốn chạy tới xem thấy thế nào, Lâm Tiêu chỉ cảm giác mình khí huyết dâng trào, đầu váng mắt hoa.

Ai ngờ ở thời khắc căng thẳng này Tố Uyển ở giữa không trung lật người đem chính mình bgã trên tảng đá tay vững vàng ôm lấy Lý Sư Vũ, Sư Vũ càng ppm chặt lấ Tử Thông

Bởi vì Tố Uyển nằm trên mặt đất, Sư Vũ cùng Tử Thông tự nhiên là không có vấn đề gì, nhưng là Tố Uyển vừa mới bị thương do đao xem như là họa đơn vô chí, sắc mặt lập tức tái nhợt, trên trán rò rit mồ hôi, đau đớn khiến cho nàng phải cắn chặt răng.

Thời điểm nhìn Tố Uyển trong miệng đầy máu tười vì sợ bị người khác nhìn thấy liền dùng khăm lụa mang theo bên mình chùi miệng cho nàng nhưng cảnh tượng này đã rơi vào mắt Lâm.

Ngọc Trúc lúc này vội vàng đỡ Tố Uyển dậy, Tố Uyển đứng dạy việc đầu tiên không phải là quam tâm tới vết thương của nàng mà lại đứng xa xa hỏi thăm Tam di nương cùng Lâm Tử Thông có hay không bình an.

Mà người khởi xướng khóc sướt mướt đứng bên Tứ di nương, Tố Uyển đem nửa thân thể dựa vào Ngọc Trúc.

“Nhanh đi truyền thang thái y đến.” Lâm Tiêu chứng kiến kết quả sau cùng, hù dọa mất hồn mất vía, cũng may Lâm Tố Uyển kịp thời cứu trợ, nhưng là vì cái gì lại phát sinh chuyện như vậy?

“Tất cả đi theo ta.”

Lâm Tiêu lắc lắc báo áo rộng thùng thình thở phì phì hướng phòng ăn mà đi. Sau lưng Tứ di nương, Nhị di nương đỡ Lâm Tố Uyển dậy.

Lâm Hạm lại ở bân tích cực ở bên hỏi han ân cần.

Tố Uyển lúc này đã cảm thấy mơ mơ màng màng, thật vất vả mới cóthể dưỡng tốt thân thể, giờ tựa như chén sứ vỡ vụn một loại cảm giác khó chịu.

“Chuyện gì đã xảy ra.” Ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Tiêu Lâm Tố Uyển và Lâm Khả Hinh.

“Chỉ là không cẩn thận trượt chân chân té, thiếu chút nữa làm liên lụy tới Tam di nương.” Tứ di nương ở bên nhỏ giộng nói.

“Ngươi nói.” Lâm Tiêu đột nhiên vỗ bàn nói ra.

“Ô ô... Phụ thân, là lỗi của Khả Hinh,người phạt Khả Hinh đi mọi chuyện không liên quan tới đại tỷ.”

Khả Hinh một câu nói như vậy làm cho mọi ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Tố Uyển và Khả Hinh.

Tố Uyển nhìn bộ dáng của Khả Hinh, trong mắt hàn khí càng phát ra mãnh liệt, mặc dù nàng ta như vậy nói là muốn ôm hạ lỗi lầm nhưng cũng là hiển nhiên hướng nàng giội nước bẩn.

Khả hinh tê tâm liệt phế lớn tiếng khóc làm cho Lâm Tiêu đau lòng, đây là tiểu nữ nhi, bình thường hết sức là yêu thương, nhưng là chuyện lần này hết sức nghiêm trọng.

“Đều do Khả Hinh không cẩn thận nhắc tới chuyện thương tâm của đại tỷ làm cho đối với Khả Hinh sinh ra xa cách. Nhưng là Khả Hinh vô cùng thích Đại tỷ, cho nên muốn đi qua giữ chặt nàng tay, nhưng là Đại tỷ tránh ra, ta biết rõ, này là bình thường, nhưng là khả hinh còn là thực vội, cho nên liền không cẩn thận trẹo chân một cái ngã ở trên người Đại tỷ, liên lụy Đại tỷ tỷ ngã vào Tam di nương cùng tiểu đệ đệ. Này toàn bộ đều là lỗi của Khả Hinh lỗi.”

Nước mắt của Khả Hinh ước chừng lớn bằng hạt đậu cuồn cuộn rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.