Độc Tôn Tam Giới

Chương 506: Cường giả chúa tể vận mệnh




Mặc dù đến Viễn Cổ di cảnh, lão tổ Tử Dương Tông kia bởi vì sự tình Nguyên Từ Kim Sơn, còn hung thần ác sát thẩm vấn hắn, áp bách hắn.

Lúc này đây áp bách, làm cho Giang Trần như lò xo, sinh ra tâm lý bắn ngược cường liệt.

Làm một Võ Giả, mặc kệ mạnh yếu, đều có tôn nghiêm võ đạo.

Cường quyền áp bách, chẳng những không có đè sập tôn nghiêm võ đạo của Giang Trần, ngược lại kích phát hắn ngông nghênh, kích phát cảm xúc phản nghịch.

- Chỉ là liên minh 16 nước, dựa vào cái gì áp bách ta? Dựa vào cái gì để cho ta từng bước bị người hạn chế? Dựa vào cái gì Giang Trần ta, phải ra vẻ đáng thương ở trước mặt những người này?

- Cường giả, chúa tể vận mệnh của mình. Từ nay về sau, ở liên minh 16 nước, ta tuyệt sẽ không lui nửa bước. Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta tất hoàn lại gấp 10 lần.

Một đêm qua đi, Giang Trần triệt để củng cố cảnh giới Linh Hải, cũng thanh trừ một ít tạp chất trong cơ thể. Kể từ đó, cảnh giới Linh Hải của Giang Trần, tự nhiên càng thêm tốt hơn.

Không thể không nói, Linh Hải thông qua Ngũ Long Khai Thiên Đan miêu tả, hoàn toàn chính xác rất ưu việt. Giang Trần có thể rõ ràng cảm giác được Linh Hải của mình tràn đầy tiềm lực, theo cảnh giới không ngừng đề thăng, loại tiềm lực này càng thêm rõ ràng.

- Có lẽ, tư chất của bộ thân thể này, vĩnh viễn không bằng Tiên Thiên thân thể. Nhưng mà, thông qua cố gắng của ta, thông qua Nghịch Thiên Cải Mệnh, ta tin tưởng, võ đạo chi lộ của ta, sẽ đi xa hơn những Tiên Thiên thân thể kia. Tiên Thiên thân thể, thì tính sao? Võ đạo chi lộ, thiên phú chỉ quyết định cất bước cao thấp, lại không thể quyết định cuối cùng có thể đi bao xa.

Giang Trần nhớ tới Long Cư Tuyết, nhớ tới ân oán năm đó.

- Long Cư Tuyết, hi vọng lúc gặp lại, Tiên Thiên thân thể của ngươi không để cho ta thất vọng.

Giang Trần mở mắt, Thiên Mục Thần Đồng bắn ra một đạo kim quang như có như không, đâm thẳng vân tiêu, phảng phất như ánh sáng mặt trời mới lên, hình thành một loại chiếu rọi không hiểu.

- Ân? Không thể tưởng được, tiến vào Địa Linh cảnh, cảnh giới Thiên Mục Thần Đồng, cũng đã nhận được tăng lên. Như thế xem ra, hai chiêu còn lại của《 Toái Nguyệt Phi Đao 》, cũng có thể tu luyện rồi.

Tâm tình Giang Trần vui sướng đứng lên, thời gian khảo hạch cửa thứ năm, cũng không sai biệt lắm đã đến.

Tám ngàn người may mắn, tụ tập ở bên ngoài một sơn cốc.

- Cửa khảo hạch thứ năm, sẽ lập tức bắt đầu. Bản giám khảo cuối cùng nhắc nhở mấy câu. Cửa phúc duyên này, không chủ động đào thải người, nhưng cũng không có nghĩa là, sẽ không có người bị loại bỏ. Nhớ kỹ, ở cửa ải này, chỉ có một loại phương thức đào thải các ngươi, là tử vong.

- Cửa ải này, có người sẽ đạp vào kim quang đại đạo, cũng có người đi đến Địa Ngục chi lộ. Đến cùng kết quả như thế nào, tất cả nhìn thiên mệnh. Cửa ải này không có bất kỳ hạn chế, các ngươi phải làm chỉ có một, là để cho mình sống sót.

Không có bất kỳ hạn chế.

Cái này ý vị như thế nào? Ý nghĩa dù người khảo hạch tự giết lẫn nhau, ám toán lẫn nhau, cũng là quy tắc cho phép.

- Ân? Cái quy tắc này, là cổ vũ người khảo hạch chém giết lẫn nhau sao?

Giang Trần phản ứng cực nhanh, trước tiên liền từ trong lời nói của giám khảo, đọc lên tầng ý tứ này.

Đương nhiên, Giang Trần không sợ hãi.

- Tốt nhất là bình an vô sự, nếu có người không có mắt chọc tới trên đầu ta, vậy xem như hắn xui xẻo.

Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh.

Giám khảo kia đạm mạc cười cười, lại nói:

- Cửa ải này, không phân biệt bài danh, miễn là còn sống, đều có thể tiến vào bán kết. Đương nhiên, cửa ải này, không chỉ có nguy hiểm, cũng có các loại thu hoạch. Minh Diệt Cốc biến hóa ngàn vạn, bên trong cũng không ít thứ tốt. Có thể được cái gì, đạt được bao nhiêu, cuối cùng đều quy các ngươi, tông môn tuyệt đối sẽ không đòi hỏi một phần. Hiện tại, có người không muốn mạo hiểm, lập tức đứng ra. Giờ phút này hối hận, còn kịp.

Không muốn mạo hiểm?

Lời này giống như ngu si a, người có thể đi đến một bước này, ai không cảm giác mình là thiên chi kiêu tử, là trời sinh có đại phúc duyên?

Nếu không có phúc duyên, sao có thể liền qua bốn cửa, đi đến một bước này?

Cầu phú quý trong nguy hiểm.

Lời nói nói đến nước này, tám ngàn Võ Giả thế tục đều rất rõ ràng, cửa ải này, có phong hiểm, có khiêu chiến, cũng có vô số lợi ích.

Cửa này, là đánh bạc vận khí ai tốt, mệnh ai cứng hơn.

Tu hành võ đạo, không sợ nguy hiểm, cũng không tiếc mệnh. Đây cơ hồ là tâm lý tố chất cơ bản của từng Võ Giả.

Cho nên, nghênh đón giám khảo, là trả lời đều nhịp:

- Không hối hận, nguyện dốc sức liều mạng đánh cược một lần.

Trên mặt giám khảo lộ ra dáng tươi cười vui mừng, vung tay lên:

- Đã như vậy, thì tiến lên a, cửa vào có Truyền Tống Trận Pháp, sẽ đưa bọn ngươi vào Minh Diệt Cốc. Nhớ kỹ, thời gian là mười ngày. Cố gắng để cho mình sống sót, đạt được càng nhiều kỳ ngộ nữa.

Nguyên một đám Võ Giả thế tục, vẻ mặt đều hưng phấn, nối đuôi nhau đi vào.

Giám khảo nhìn từng thân ảnh biến mất ở cửa ra vào, trong nội tâm cũng thầm than:

- Đáng tiếc a, nếu ta trẻ lại vài thập niên, cơ hội như vậy, cũng không muốn bỏ qua. Đáng tiếc, mở ra Viễn Cổ di cảnh không dễ dàng.

Mở ra Viễn Cổ di cảnh, cần một cái giá rất lớn.

Cho nên, mặc dù là người của bốn đại tông môn, cả đời chỉ sợ cũng không có cơ hội tiến vào Viễn Cổ di cảnh.

Mà Minh Diệt Cốc này, đại bộ phận người tông môn còn chưa từng vào qua.

Tứ đại lão tổ bỏ ra một cái giá rất lớn, cũng chỉ có thể chèo chống mười ngày. Mười ngày vừa đến, tất cả người dự thi, đều sẽ tự động bắn ra.

Cũng bởi vậy, giám khảo này mới cảm thán. Cảm thấy những Võ Giả thế tục này may mắn, đụng phải cơ duyên đại tuyển bạt, đụng phải thời điểm Tứ đại lão tổ không tiếc giá lớn tuyển bạt nhân tài.

Giang Trần theo sau đại bộ đội, lúc đến cửa, một đạo bạch quang bao vây hắn, trực tiếp kéo thân thể của hắn vào trong cốc.

Sau khi bạch quang biến mất, tầm mắt của Giang Trần khôi phục bình thường.

Vận dụng Thiên Mục Thần Đồng đến cực hạn, triển khai Thất Khiếu Thông Linh, Giang Trần cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Đây là một thâm cốc phi thường to lớn, đập vào mắt là rừng rậm rậm rạp. Mỗi một cây đại thụ, nhìn về phía trên đều như trải qua mười vạn năm tuế nguyệt, trọn vẹn mấy người mới có thể ôm hết.

Một nhân loại, ở trong thâm cốc này, nhất là dưới đại thụ che trời, lộ ra đặc biệt nhỏ bé, loại cảm giác kia, làm cho Giang Trần cảm thấy như tiến vào thế giới cự nhân.

Nhớ tới giám khảo lúc trước khuyên bảo, Minh Diệt Cốc này, kỳ ngộ của mỗi người đều không giống. Có người xoay người liền nhặt được bảo vật, có người đi đường cũng đau chân.

Nói cách khác, tại Minh Diệt Cốc, ai cũng nói không tốt, chờ đợi ngươi phía trước, là bảo vật, hay là nguy hiểm đủ lấy tánh mạng người.

Bất kể là bảo vật hay nguy hiểm, Giang Trần cũng sẽ không liều lĩnh.

Sống sót, vĩnh viễn là ở vị trí thứ nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.