Đám người khiêu chiến rất là uể oải, đừng nói là đánh bại lôi chủ, coi như làm cho lôi chủ đánh ra chiêu số mới lạ dường như cũng vô cùng khó.
Cho tới bây giờ, chín võ giả khiêu chiến thất bại không có ai chính thức sống sót qua mười hiệp, cũng không có ai làm cho lôi chủ chính thức vận dụng qua tuyệt chiêu.
Trong lúc nhất thời những người dự thi ở khu lôi đài số một này đều bi ai phát hiện ra, Chân Đan Vương này căn bản không thể chiến thắng.
- Ài, đừng nói là đánh bại lôi chủ, cho dù làm cho hắn ra nhiều hơn một chiêu cũng không thể a.
- Thiên tài chính là thiên tài, loại thiên tài này nên hưởng thụ đặc quyền, không nên tham dự tranh đoạt Tân Tinh bảng a.
Không thể không nói, ba ngày trôi qua, thực lực của Giang Trần đã được khu lôi đài này tán thành.
Ba ngày chín trận, toàn bộ đều thắng.
Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng, Chân Đan Vương sẽ dùng phương thức thắng liên tiếp mười trận mà trực tiếp tấn cấp vào vòng tiếp theo.
Nhưng mà tại một hơi hẻo lánh trong khu lôi đài số một có ột võ giả đứng ở trong góc, ánh mắt lạnh lùng quan sát Giang Trần.
Đã liên tục ba ngày, võ giả này trừ lúc tự mình xuất chiến ra, một chuyện duy nhất chính là quan sát Giang Trần.
- Bào Huy, nhớ kỹ trận chiến này là cơ hội duy nhất của ngươi.
Trong chỗ tối một đạo thanh âm lạnh nhạt nói với vũ giả này.
Ánh mắt tên võ giả này khẽ động, một đạo sát ý hiện lên trong mắt.
- Chân Đan Vương, hy vọng ngươi chính là người, nếu không thủ hạ Bào Huy của ta sẽ là một người chết oan.
Tên võ giả này ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm về phía Giang Trần.
Giang Trần hoàn thành chín trận thắng, đứng ở trên lôi đài, đột nhiên phát hiện ra một đạo ánh mắt lạnh lẽo phóng về phía hắn. Trong lúc hắn kinh ngạc thì lại phát hiện ra đạo ánh mắt lạnh lẽo này đã thu liễm.
Chờ tới khi hắn muốn điều tra lại không có bất kỳ manh mối gì.
- Xem ra sau khi ta thắng liền chín trận đã dẫn động tới thiên tài chính thức. Có lẽ chiến đấu sau đó sẽ càng thêm thú vị a.
Liên tục ba ngày chiến thắng chín trận, kỳ thực cũng không có mang tới khảo nghiệm gì mang tính thực chất với Giang Trần.
Dù sao một ngàn thiên tài bài danh trước một ngàn chọn từ khảo hạch trận pháp đều được phân vào những khu lôi đài bất đồng. Bởi vậy thiên tài mà hắn gặp cũng không có đẳng cấp quá cao.
Chiến thắng chín trận liên tiếp, bất quá mạnh nhất cũng chỉ là thiên tài Thánh Cảnh lục trọng mà thôi.
Đừng nói bây giờ Giang Trần là Thánh Cảnh thất trọng, cho dù khi Giang Trần còn ở Thánh Cảnh sơ kỳ, chống lại Thánh Cảnh lục trọng cũng hoàn toàn có hy vọng chiến thắng.
Mà bây giờ hắn là Thánh Cảnh thất trọng, chống lại đối thủ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp thì cần gì phải vận dụng tuyệt chiêu? Tự nhiên có thể tùy ý nghiền nát.
Trong chỗ tối của Lưu Ly vương thành, trong một trụ sở bí mật của Bất Diệt Thiên Đô.
Bối pháp vương, còn có Kha Thánh pháp vương cùng với Mục Thánh pháp vương, tam đại pháp vương đều tụ tập ở chỗ này.
- Bối pháp vương, tất cả sắp xếp xong chưa?
Mục Thánh Pháp vương kia hỏi.
Vẻ mặt Bối pháp vương ngưng trọng, nói:
- Đã sắp xếp thỏa đáng, bất quá người chúng ta phái ra ngoài cũng không có phân vào trong khu lôi đài thứ nahast.
- Hừ, trừ phi tiểu tử kia không tiến vào trong số hai trăm người trong Thiên Tài bảng.
Mục Thánh Pháp vương cũng hừ lạnh một tiếng.
Kha Thánh pháp vương kia cũng gật đầu nói:
- Nhị vị Thánh Pháp vương đại nhân, giáo huấn lần trước đối với thuộc hạ vô cùng nặng nề. Thuộc hạ thực sự không biết, lần này nhị vị đại nhân sắp xếp như vậy khiến cho thuộc hạ vừa mừng vừa lo.
Lần hắn nói tự nhiên là lần trước bọn họ chuẩn bị đuổi giết Chân Đan Vương, lại bị Khổng Tước đại đế trực tiếp ngăn cản, đem con đường ra bên ngoài của bọn họ phong ấn lại.
Lần trước Khổng Tước đại đế tự thị thân phận của mình, không có mạnh mẽ hạ sát thủ.
Hiện tại bọn họ còn muốn giở trò quỷ từ bên trong, ở trong mắt Bối pháp vương xem ra, tuyệt đối là chơi với lửa. hắn vẫn không tán thành làm như vậy.
Bất đắc dĩ Mục Thánh pháp vương nhất định phải có được Giang Trần này, hắn nhận định Chân Đan Vương có khả năng là Giang Trần, mặc kệ phải trả một cái giá lớn thế nào cũng phải đi thăm dò một lần.
- Bối pháp vương, ngươi đừng có lo lắng vô cớ như vậy. Lần này chúng ta không có làm gì mờ ám. Thịnh hội Lưu Ly vương tháp cũng không có quy định người tông môn khác không thể tham dự.
Bình thường đại tông môn sẽ không phái người tới tham dự thịnh hội Lưu Ly vương tháp, bởi vì thiên tài trong tông môn quý giá, vạn nhất có gì sơ xuất, tổn thất quá lớn.
Nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ có vài thiên tài tự tiện làm chủ, báo danh tới tham dự.
Thế nhưng mà lần này Bất Diệt Thiên Đô lại phái tới ba thiên tài, cả ba đều là tồn tại mạnh mẽ không bì nổi.
Trong đó có một người càng là tồn tại bài danh thứ năm trong đám thiên tài trẻ tuổi của Bất Diệt Thiên Đô.
Hai người khác tuy rằng cũng không có cách nào lọt vào trong top mười, thế nhưng tuyệt đối đều là nhân vật top hai mươi. Đội ngũ như vậy muốn đánh lén Chân Đan Vương tuyệt đối là có hy vọng.
Kha Thánh pháp vương kia cũng nói:
- Lần này căn bản chúng ta không có tiếp xúc với bọn họ, Khổng Tước đại đế cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không có khả năng biết rõ bọn họ có quan hệ với chúng ta.
Lần này Bất Diệt Thiên Đô đã học khôn hơn, trực tiếp truyền tin tức trở lại Bất Diệt Thiên Đô, để cho tông môn phái ra ba thiên tài, hóa thân thành ba tán tu tới tham dự thi đấu võ tháp này.
Ba người này cũng vô cùng thông minh, không hiện sơn lộ thủy, ở trong vòng tuyển chọn đầu tiên, biểu hiện của bọn họ đều là thường thường, cũng đủ điều kiện tấn cấp.
Mà tranh đoạt Tân Tinh bảng này dùng thực lực bọn họ nếu như toàn lực thi triển, nhất định có thể nhẹ nhõm tấn cấp. Nhưng mà bọn họ luôn áp chế thực lực.
Bởi vì mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là Giang Trần.
Trước khi không có gặp Giang Trần, ai cũng không thể bạo lộ thân phận.
Bởi vì bọn họ xuất phát từ Bất Diệt Thiên Đô, từ đầu cũng không tiếp xúc với những pháp vương của Bất Diệt Thiên Đô, cho nên vẫn vô cùng kín đáo.
Đây cũng là chỗ tự tin của Mục Thánh pháp vương, bọn họ cũng không tin Khổng Tước đại đế còn có thể nhìn ra được trò này.
Nhưng mà Bối pháp vương ở Lưu Ly vương thành thường xuyên, đối với Khổng Tước đại đế tự nhiên có một loại sợ hãi tự nhiên. Hắn cảm giác, cảm thấy cho dù là như vậy Khổng Tước đại đế cũng chưa chắc có thể phát giác ra được.
Nhưng mà nếu như hai Thánh pháp vương đã quyết định, Bối pháp vương hắn địa vị thấp hơn, tự nhiên chỉ có thể phục tùng sự sắp xếp của bề trên.
- Mục huynh, gần đây ngươi luôn quan sát Chân Đan Vương. Bây giờ ngươi cảm thấy kẻ này rốt cuộc có mấy thành có liên quan tới Giang Trần?
Kha Thánh pháp vương hỏi.
- Theo như trực giác của ta chí ít cũng nắm chắc chín thành. Nếu như từ các loại manh mối suy đoán mà nói, cũng có bốn năm thành nắm chắc.
Mục Thánh pháp vương trầm ngâm nói.