Cơ tam công tử sững sờ:
- Huynh đệ, ngươi thật sự tin duyên pháp như vậy sao?
Giang Trần mỉm cười, nhưng trong lòng thì than nhẹ, hắn sao có thể không tin? Kiếp trước Chư Thiên thế giới, xem tận Chư Thiên, xem qua mệnh lý vô số người, nhìn tới nhìn lui, phần lớn người hoặc là sự tình, đều là các loại duyên pháp đan xen.
Ví dụ như hai huynh đệ sinh trong một gia đình, các loại bối cảnh cơ hồ đều đồng dạng. Nhưng vì cơ duyên của mình bất đồng, cuối cùng lại đạp vào vận mệnh hoàn toàn bất đồng.
Thậm chí Giang Trần hoài nghi, mình chuyển sinh đến thế giới này, trong mơ hồ, có lẽ cũng có một đoạn cơ duyên.
Chuyện này, Giang Trần không dám nghĩ lại. Mỗi lần nghĩ lại, hắn liền đau đầu. Đoạn phong ấn trạng thái Hỗn Độn trong thức hải kia, để cho hắn không thể không hoài nghi, mình hẳn là mang theo duyên pháp nào đó kiếp trước, chuyển sinh đến thế giới này.
Bằng không thì phong ấn trong thức hải kia, nên giải thích thế nào?
Lúc trước Giang Trần ở Bảo Thụ Tông, ngồi dưới Xan Hà Bảo Thụ ngộ đạo, đột phá Nguyên cảnh, dẫn phát Thiên Địa dị tượng, đồng thời cũng làm cho hắn phát hiện trong thức hải của mình có phong ấn.
Bốn phía đạo phong ấn kia, như là chín giọt thủy châu, hình thành một vòng tròn.
Đây là một mê đề chưa hiểu.
Lúc ấy mới vào Nguyên cảnh, Giang Trần không cách nào dò xét nó. Hiện tại đột phá đến Thánh cảnh ngũ trọng, Giang Trần đồng dạng không cách nào dò xét.
Chỉ là, mỗi lần minh tưởng, chạm đến đạo phong ấn này, trong đầu của hắn, sẽ không hiểu thấu cảm thấy từng đợt rung động, các loại dị tượng của Thượng Cổ Chư Thiên, sẽ ở trong đầu hắn lao nhanh xoay quanh.
Loại cảm giác này, làm cho Giang Trần đã cảm thấy kỳ quái, lại tràn ngập hiếu kỳ.
Bất quá, hiếu kỳ quy hiếu kỳ, hắn cũng không dám cưỡng ép điều tra. Nếu không cẩn thận, thì có thể thần thức tán loạn, thần hồn câu diệt.
- Huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ cái gì?
Cơ tam công tử thấy Giang Trần mặt mang dáng tươi cười, hiếu kỳ hỏi.
Giang Trần cười cười:
- Không có gì, nghĩ tới một ít chuyện cũ năm xưa, nhất thời có chút thất thần.
- Được rồi, dù sao ngươi phải nhớ kỹ. Đây là một cơ hội. Hơn nữa, cơ hội lần này, liên quan đến rất nhiều loại cơ hội về sau. Ngươi có biết, Thượng Bát Vực là khu vực hạch tâm của Nhân loại cương vực. Mà tất cả thế lực lớn của Thượng Bát Vực, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trao đổi. Chỉ cần ngươi chức cao, về sau cơ hội trao đổi sẽ rất nhiều, cơ hội ngươi nhận thức Thượng Vực thiên tài khác cũng sẽ thêm nữa. Cái này đối với ngươi tìm hiểu tin tức cha mẹ, cũng rất có lợi. Rất nhiều sự tình, chính ngươi xử lý, có lẽ mười năm hai mươi năm cũng không có manh mối. Nhưng mà tìm đúng người, mười ngày tám ngày, có lẽ đã tìm được manh mối.
Nghe được ra, Cơ tam công tử là thành tâm vì Giang Trần cân nhắc.
Giang Trần chăm chú gật đầu:
- Cơ huynh, chuyện này, ta sẽ chăm chú đối đãi.
Cơ tam công tử thấy thế, lúc này mới thoả mãn gật đầu:
- Lúc này mới phải a!
Hai huynh đệ hàn huyên một hồi, tâm tình của Cơ tam công tử hiển nhiên rất tốt. Trừ đi phụ tử Vương Đình đại phiệt, gần đây Bàn Long đại phiệt qua rất tốt.
Hơn nữa trạng thái của Bàn Long phiệt chủ khôi phục, tuy chỉ có năm ba năm, nhưng tinh khí thần rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Phương diện này, cũng đưa tới thế lực đại phiệt khác coi trọng.
Làm cho đại phiệt khác ý thức được, trước kia cùng Bàn Long đại phiệt bất hòa, tựa hồ không phải lựa chọn sáng suốt gì. Nhìn bộ dạng của Bàn Long phiệt chủ hôm nay, người ta giống như đã trì hoãn quá rồi.
Loại tôn trọng mất mà được lại này, cũng làm cho vị trí đệ nhất phiệt của Bàn Long đại phiệt, lại vững chắc một ít.
Mà chuyện này, Bàn Long phiệt chủ hiển nhiên biết rõ, Cơ tam công tử có công đầu.
Bởi vậy, Cơ tam công tử ở trong mấy truyền nhân của Bàn Long đại phiệt, cũng dần dần chiếm cứ địa vị chủ đạo, đã trở thành người nối nghiệp đệ nhất.
Những thu hoạch này, cuối cùng, vẫn là Giang Trần mang đến.
Cho nên, Cơ tam công tử đối với Giang Trần, bởi vì cảm kích, cho nên cũng chân chính vì Giang Trần cân nhắc.
Xã giao cả buổi, Giang Trần phản hồi hậu viện.
Bỗng nhiên giương mắt thoáng nhìn, thấy bên cạnh viện đình, tựa hồ có một giọng nói, bóng dáng như là trong suốt, tựa hồ có người, lại tựa hồ không có.
Ẩn ẩn ẻo lả, khiến Giang Trần cơ hồ cho là mình hoa mắt.
Nhìn kỹ một chút, mới phát hiện, bên kia thật sự là có người. Chỉ là người nọ giống như sáp nhập vào cảnh trí trong hậu viện.
- Người nào?
Giang Trần khẽ quát một tiếng.
Có thể thần không biết quỷ không hay lẫn vào hậu viện như vậy, tuyệt đối không đơn giản.
Hơn nữa, Thái Uyên các có quy củ, không phải nội quyến, không thể tiến vào hậu viện. Tại Thái Uyên các, coi như là Giang Trần chọn lựa mười cường giả Thánh cảnh kia, cũng không có tư cách tiến vào.
Có thể tiến vào hậu viện, chỉ có số ít mấy người.
Mà thanh âm này, đã lạ lẫm, lại cho Giang Trần một loại cảm giác không cách nào nhìn thấu.
- Người trẻ tuổi, ta chờ ngươi đã lâu. Có dám theo lão phu đến nói vài lời hay không?
Thanh âm người này, mang theo một loại từ tính đặc biệt, phảng phất xuyên thấu thời không, có một loại ma lực thần kỳ.
Giang Trần nhíu mày, trong lúc nhất thời, lại có chút hồ nghi bất định.
- Yên tâm đi, lão phu muốn gây bất lợi với ngươi. Căn bản không cần phức tạp như vậy.
Thanh âm kia cười nhạt một tiếng, nhoáng một cái, liền lao ra phía ngoài.
Giang Trần lo lắng người này gây bất lợi cho nội quyến ở hậu viện, nên cắn răng một cái đuổi theo.
Hậu viện này, Giang Trần phi thường quen thuộc. Thế nhưng mà, một đường đi tới, Giang Trần lại phát hiện, con đường mình đi, căn bản không phải là đường trong hậu viện.
Thế nhưng mà, đây hết thảy, vậy mà dính liền tự nhiên. Phảng phất con đường này, là từ trong hậu viện vừa rồi theo tới.
- Ân? Chuyện gì xảy ra?
Nội tâm Giang Trần trầm xuống, bước chân dừng lại, vận Thiên Mục Thần Đồng, tra nhìn bốn phía.
- Trận pháp sao?
Giang Trần nhíu mày, lập tức ý thức được, mình bất tri bất giác, vậy mà chạy tới trong trận pháp đối phương bố trí.
Hơn nữa, đối phương bố trí trận pháp, thật không ngờ đặc biệt, vậy mà có thể cùng sự thật liền một chỗ, chế tạo ra cảnh trí thác loạn, để cho Giang Trần hắn một thời ba khắc không có phát giác ra.
Loại trận pháp kia của Giang Trần, một khi thúc dục, trong trận pháp tự thành thế giới, cùng ngoại giới là hoàn toàn bất đồng.
Thế nhưng mà, trận pháp của người này, vậy mà có thể câu thông giả thật, đem cả hai tiếp cùng một chỗ, hơn nữa còn không chê vào đâu được.
Thủ đoạn trận pháp như vậy, làm cho Giang Trần không khỏi động dung.
- Nhãn lực không tệ, ta cho rằng, ngươi không có lĩnh ngộ nhanh như vậy.
Thanh âm kia bỗng nhiên lại vang lên, bên cạnh rừng tùng, đi ra một thân ảnh.
Thân ảnh ấy, mặc đạo bào lộng lẫy, cho người một loại cảm giác phi thường cổ xưa.
Mà nam tử mặc đạo bào kia, dáng người cao ngất, ngũ quan lập thể rất mạnh, bên ngoài cực kỳ tuấn lãng, cho người một loại cảm giác đường cong hoàn mỹ.
- Các hạ đến cùng là người nào?
Giang Trần nhíu mày hỏi.