Độc Tôn Tam Giới

Chương 1339: Mộ Dung đại phiệt 1




Giang Trần nhìn qua hán tử tràn ngập nhiệt huyết này cũng gật đầu nói:

- Không phải ta cảm thấy như vậy mà đây là chuyện thực sự.

Có thuộc hạ trung thành như vậy, Bàn Long đại phiệt không hổ là đệ nhất phiệt.

Căn cơ như vậy, trung thành, tín niệm như vậy, đây là nội hàm mà đệ nhất phiệt nên có.

So sánh với Bàn Long đại phiệt, trên điểm này, Vương Đình đại phiệt còn kém một mảng lớn. Giang Trần chỉ nhìn thấy đám thủ hạ Vương Đình đại phiệt a dua nịnh hót, tranh công chứ chưa bao giờ thấy qua có người nào trung thành như vậy.

Trương thống lĩnh thấy Giang Trần khẳng định như vậy cũng đại hỉ, đang muốn mở miệng hỏi tiếp thì bỗng nhiên Giang Trần khoát tay chặn lại:

- Có người tới. Trương thống lĩnh, ngươi về trước tránh một chút đi.

Trương thống lĩnh thấp giọng mắng:

- Nhất định là đám đồng đảng của nhóm người kia. Chân Đan Vương yên tâm, Trước đó ta đã liên hệ với đại phiệt phủ, tin rằng người Bàn Long đại phiệt nhất định sẽ tới.

- Ngươi đã thông báo rồi?

Giang Trần có chút kinh ngạc.

- Đúng vậy, lúc nhóm người kia tới, ta thấy bọn họ không có ý đồ tốt cho nên cũng đã bẩm báo lên. Tính toán thời gian có lẽ cũng sắp tới rồi.

Trương thống lĩnh gật đầu khẳng định.

Lần này người tới đây hiển nhiên không phải là nhiều bình thowfng.

Một thiếu niên mặc hoa phục cẩm y được một đám cường giả vây quanh, tiền hô hậu ủng đang nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.

Nhìn tuổi tác của thiếu niên cầm đầu chừng hai mươi tuổi. Tướng mạo có chút tuấn mỹ, chỉ là đôi môi mỏng khẽ động lại mang theo vài phần tà khí, khiến cho người ta nhìn về phía người trẻ tuổi kia lại có cảm giác khinh thường, khinh bạc

- Thiếu phiệt chủ, có lẽ chính là nơi này.

Bên người trẻ tuổi này có một lão giả lưng còng, cái trán nhô, ánh mắt giống như chim ưng điều tra bốn phía, chỉ cần nhìn cũng biết là cường giả Hoàng cảnh, không giận mà uy.

- Đà thúc, tại sao không thấy đám người lão Hồng?

Người trẻ tuổi này cau mày.

Lão giả lưng còng kia cũng có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn bốn phía, thế nhưng lại không có nhìn ra manh mối gì. Hắn nói:

- Địa điểm mà bọn họ đưa tin có lẽ chính là nơi này. Nhưng mà nơi này quả thực không có khí tức của bọn họ. Quá kỳ quái, thiếu phiệt chủ, bên kia dường như có người, chúng ta đi qua hỏi một chút.

- Ta không muốn đi, Đà thúc, ngươi đi tới đó bắt bọn chúng tới tra khảo một phen là được.

Thiếu phiệt chủ kia tùy ý vô cùng, trong lúc nói chuyện lại làm toát lên cảm giác không coi tính mạng người khác vào đâu, đặc trưng của quần là áo lượt.

Đà thúc kia hiển nhiên tên thiếu phiệt chủ này nói gì hắn nghe nấy, hắn cười khặc khặc quái dị một tiếng, gật gật đầu nói với hộ vệ chung quanh:

- Bảo vệ Thiếu phiệt chủ cho tốt, ta đi qua đó một chút.

Lão giả lưng còng này nhoáng lên một cái, thân ảnh tựa như một cơn gió lập tức phóng về phía trước. Đứng ở vị trí cách đám người Giang Trần chừng ba trăm mét rồi dừng lại.

- Tiểu tử, tới đây.

Thanh âm của lão giả lưng còng này giống như là chiêng đồng, vô cùng chói tai. Mới mở miệng giống như gõ vào trong lòng, khiến cho người ta khó chịu.

Giang Trần chỉ cười lạnh, cũng không để ý tới.

Trương thống lĩnh nhìn thấy lão giả lưng còng này vô lễ như vậy, bỗng nhiên đứng ra nói:

- Ngươi là người nào? Đây là cấm địa của Bàn Long đại phiệt ta. Ngươi thật lớn mật, lại dám xông loạn.

Lão giả lưng còng sững sờ, cấm địa của Bàn Long đại phiệt sao?

Nơi này nhìn thế nào cũng không giống như cấm địa a.

Lão giả lưng còng này cũng không phải là loại người càn rỡ, thô kệ như đại hán chột mắt kia. Hắn là người cáo già, nghe thấy là địa bàn của Bàn Long đại phiệt liền nao nao, chỉ là vẫn mở miệng cười nhạt, hỏi:

- Ngươi là người phương nào? Dám cầm uy danh của Bàn Long đại phiệt ra cáo mượn oai hùm, muốn hù dọa lão phu sao? Nơi này đâu có giống như là cấm địa?

Trương thống lĩnh quát:

- Chỉ cần là địa bàn của Bàn Long đại phiệt ta, Bàn Long đại phiệt nói là cấm địa thì chính là cấm địa. Một nhóm người lớn các ngươi đã tiến vào biên giới cấm địa, nhanh chóng rời đi.

Lão giả lưng còng càng nghe càng cảm thấy tức giận, ngươi là kẻ nào a. Chỉ là một Địa Thánh Cảnh, vậy mà lại dám lớn lối trước mặt lão phu.

Thiếu phiệt chủ bảo hắn tới bắt người, cũng không phải là tới nghe nói nhảm.

Hắn lập tức cười dữ tợn một tiếng, thân ảnh nhoáng lên, giống như là một đầu diều hâu chụp mồi điên cuồng chộp về phía Trương thống linh kia.

Giang Trần nhìn rõ ràng, Phi Vũ kính nhoáng lên một cái.

Sưu Sưu...

Phi Vũ kính bắn ra quang mang vô hình, đánh vào trên người lão giả lưng còng kia, lập tức khiến cho tốc độ của lão giả lưng còng giảm lớn.

Lão giả lưng còn không phải là người bình thường, cường giả Hoàng cảnh ngũ trọng ở bên người thiếu phiệt chủ cũng là cường giả nhất đẳng. Càng là tổng quản thiếp thân của Thiếu phiệt chủ.

Cả đời này không biết đã trải qua bao nhiêu trận đánh ác chiến. Đột nhiên không hề có một dấu hiệu nào mà tốc độ đại giảm, khiến cho lòng cảnh giác của hắn tăng lên nhiều. Tuy rằng vẫn đang bổ nhào về phía trước, thế nhưng cũng không dám đánh xuống.

Thân thể khẽ lướt, lại đáp xuống mặt đất.

- Người nào?

Người càng già, tính cảnh giác càng cao.

Giang Trần chậm rãi vươn người đứng dậy:

- CÁc hạ, phải nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu được? Đây là địa bàn của Bàn Long đại phiệt ta, không nên xông loạn.

Tuy rằng đối mặt với cường giả Hoàng cảnh ngũ trọng, nhưng mà hiện tại Giang Trần cũng không phải là Giang Trần khi trước, mặc dù có chút áp lực, thế nhưng cũng không đến mức sợ hãi.

- Ngươi là người phương nào?

Lão giả lưng còng híp mắt đánh giá Giang Trần.

Trương thống lĩnh kêu lên:

- Đây là Chân Đan Vương, khách quý trước mặt phiệt chủ nhà ta. Các ngươi rốt cuộc là người phương nào, ở địa bàn của Bàn Long đại phiệt lại dám giương oai như vậy?

Tuy rằng Trương thống lĩnh chính trực, thế nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch. Cho dù biết địa vị của những người này thế nhưng hắn lại cố ý giả bộ không biết.

Nhưng mà lão giả lưng còng này khi nghe thấy ba chữ Chân Đan Vương, lông mày nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia tinh mang.

- Chính là Chân Đan Vương của Thái Uyên các sao?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, tuy rằng hắn nghe ra ý khác từ câu hỏi của lão nhân này, thế nhưng hắn lại khinh thường phủ nhận. Hắn vốn không muốn nói tên, thế nhưng không ngờ Trương thống lĩnh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

Nhưng mà đã nói ra, nhất định không có đạo lý nào đi phủ nhận.

- Ngươi không phủ nhận lão phu cũng nhận ra được ngươi.

Lão giả lưng còng cười khặc khặc, vô cùng quái dị.

- Đúng thì thế nào?

Ngữ khí của Giang Trần lạnh nhạt vô cùng:

- Hẳn ngươi là tay sai của Vương Đình đại phiệt sao? Thoạt nhìn không giống a.

Giang Trần cũng nghe ra trong nụ cười của lão giả này tràn ngập ý tứ bất thiện. Cho nên lúc nói chuyện tự nhiên hắn không cần phải khashc khí.

Hắn vốn định tránh khỏi phải chiến một trận, thế nhưng nhìn tình hình trước mắt, dường như không tránh nổi.

Lão giả lưng còng cười ha hả nói:

- Lão phu không phải là người Vương Đình đại phiệt, nhưng mà Vương Đình đại phiệt lại thân với thiếu phiệt chủ của nhà ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.