C
Mà những người này tuy rằng lai lịch không rõ, thế nhưng tốt xấu cũng là Thánh Cảnh, ít nhất cũng là Địa Thánh Cảnh, tuy rằng thực lực này ở Lưu Ly vương thành cũng không đủ để xưng vương xưng bá. Thậm chí ngay cả nhân vật tam lưu cũng không được tính vào. Thế nhưng chung quy so với đám gia hỏa của Đan Kiền Cung vẫn còn tốt hơn nhiều.
Điểm mấu chốt nhất chính là, đồng môn Đan Kiền Cung, Giang Trần vẫn không thể đánh, không thể sai bảo quá phận.
Mà những người này Giang Trần lại không cần lo lắng một chút nào.
Hắn cứu bọn họ một mạng, sai bọn họ mười năm hai mươi năm, Giang Trần cảm thấy vô cùng thoải mái, yên tâm.
Nếu như thực sự hắn dừng chân ở Lưu Ly vương thành, sau đó từng bước lớn mạnh, những người này quả thực chưa chắc đã cam lòng rời khỏi.
- Cho các ngươi một phút đồng hồ, nghĩ thật kỹ đi. Nhớ kỹ, ta không cần kẻ qua loa. Ta muốn các ngươi thật tâm chọn lựa. Nếu như các ngươi cảm thấy không chấp nhận được điều kiện của ta thì có thể nói rõ. Bằng mặt không bằng lòng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Giang Trần nghiêm túc nói.
Thời gian một phút đồng hồ, mười người này hiển nhiên đã lâm vào trong trạng thái trầm tư. Rất rõ ràng lựa chọn này đối với bọn họ mà nói, cũng không dễ dàng.
Thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Nam tử tóc đỏ kia là người thứ nhất lên tiếng:
- Ta đã nghĩ kỹ rồi, đừng nói là mười năm hai mươi năm, cho dù ba mươi năm Mạnh Hồng Phát ta cũng nguyện ý. Ân cứu mạng, cũng đáng nhận được mười năm hai mươi năm này.
- Ta cũng nguyện ý.
Một lão giả Thiên Thánh Cảnh cũng mở miệng.
Thế giới võ đạo này mười năm hai mươi năm căn bản chỉ là thời gian trong nháy mắt mà thôi. Tuổi thọ của tu sĩ Thánh Cảnh ước chừng hai nghìn, thậm chí còn nhiều hơn.
Thời gian hai mươi năm, quả thực không coi vào đâu.
Huống chi người ta đối với bọn họ cũng thực sự có ân cứu mạng, lùi một bước mà nói, nếu như đưa bọn họ trở lại Vạn Khôi các kia, cả đời làm nô lệ, kết cục kia bi thảm thế nào, ai cũng có thể hình dung ra được.
- Bỏ đi, bỏ đi. Trong số mệnh có một kiếp này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
- Hai mươi năm thì hai mươi năm a. Ta cũng thành tâm quy thuận.
Có người thứ nhất đứng ra thì có người thứ hai. Tất cả đều không phải là người ngu. Tương quan lợi hại trong đó, làm thuộc hạ hai mươi năm so với cả đời làm nô lệ, cái gì nhẹ, cái gì nặng, bọn họ hiểu rất rõ.
Giang Trần không dễ lừa gạt như vậy, một câu quy thuận nói dễ như vậy, muốn bọn họ quy tâm quả thực không dễ.
- Chư vị, ta không biết các ngươi rốt cuộc có bao phần thành tâm. Nhưng mà ta chỉ muốn hỏi một caai. Các ngươi muốn ta dùng cấm chế trong thần thức áp chế các ngươi, hay là các ngươi chủ động một chút, lập thiên địa thệ ước thuần phục ta? Ta cũng không tham lam, chỉ hai mươi năm mà thôi.
Nghe Giang Trần nói như vậy, tất cả mọi người đại hỉ.
Mạnh Hồng Phát kia vội hỏi:
- Công tử, chẳng lẽ chúng ta chỉ cần phát lời thề thiên địa, người sẽ giải trừ cấm chế bên trong thần thức chúng ta hay sao?
Những người khác cũng giật mình nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên bọn họ không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy.
Tuy rằng cũng là ước thúc, thiên địa thế ước chung quy không thể so sánh được với cấm chế trong thần thức. Rõ ràng, hai thứ này khác nhau hoàn toàn.
Thiên địa ước thúc quả thực rất mjanh, nhưng chỉ cần bọn họ không chủ động vi phạm thệ ước thiên địa sẽ không sợ xảy ra vấn đề gì.
Nhưng cấm chế trong thần thức lại khác. Tính mạng của tất cả bọn họ nằm trong tay đối phương, chỉ cần một ý niệm mà thôi. Cho dù bọn họ không có làm gì sai, chỉ cần đối phương không vui, có thể dùng một ý niệm giết chết bọn họ.
Đây giống như là vật dễ cháy vậy, chỉ cần phóng ra ngoài, một chút gió thổi cỏ lay, đều có thể bị dập tắt.
Mà ở trong phòng, thế như không tìm đường thổi nó đi, nó sẽ không bị tắt.
- Nhìn biểu hiện của các ngươi mà quyết định.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn không có ý định đơn giản giải trừ cấm chế như vậy. Trước tiên cứ cho đám người này một chút ngon ngọt, để cho bọn họ nhìn thấy một chút hy vọng.
Kể từ đó, bọn họ muốn không biểu hiện tốt cũng khó.
- Không cùng một người sẽ có biểu hiện bất đồng. Thời gian giải trừ cấm chế cũng khác nhau. Nhưng mà trước khi giải trừ cấm chế phải lập thệ ước thiên địa. Thế gian có quá nhiều kẻ vong ân phụ nghĩa. Ta không có cách nào xác định được trong đám người các ngươi có người như vậy hay không. Tuy rằng ta có ân cứu mạng đối với đám người các ngươi. Thế nhưng mà trong mắt một số ít người các ngươi, có khả năng xem nhẹ sự thật là ta đã cứu các ngươi. Mà lại còn muốn sai khiến các ngươi hai mươi năm.
- Đó là không thể, tuyệt đối không thể.
Mạnh Hồng Phát lắc đầu liên tục:
- Có ơn tất báo, đây là chuyện thường tình, bằng không mà nói sẽ trở thành người mà thế nhân khinh bỉ.
- Đúng đúng, chúng ta đều can tâm tình nguyện. Làm thuộc hạ hai mươi năm cho công tử, so với việc cả đời làm nô lệ còn tốt hơn gấp trăm lần, điểm này chúng ta hiểu rõ vô cùng.
Lời nói rất đẹp, thế nhưng cũng không thể nào làm dao động ý định của Giang Trần.
Cười cười, Giang Trần khoát tay nói:
- Ta chỉ nhìn vào hành động thực tế. Đúng rồi, các ngươi có địa vị gì, đều nói ra đi. Vẫn là câu nói kia, ta thích thành thật, không thích nói qua loa.
Tất cả mọi người nhao nhao giới thiệu mình.
Những người này quả nhiên đại bộ phận đều có xuất thân tán tu. Trong mười người, có bảy người đều là tán tu, đến từ tất cả các vực, nhưng mà chủ yếu là xuất thân từ trung vực và hạ vực.
Còn có ba người khác cũng không thể tính toán là tán tu, đều là người của tông môn. Một người trong đó giống như Đan Kiền Cung, tông môn bị nghiền nát, bị người ta bắt giữ rồi bán đi.
Hai người còn lại, một người khi đi ra ngoài lịch lãm bị người ta ám toán, một người khác thì không may, đánh cược thua trong tông môn, bản thân trở thành vật bán đi để trả nợ.
Nghe kinh nghiệm của bọn họ, Giang Trần cũng không khỏi cảm khái, thiên hạ này vô cùng to lớn, cũng không thiếu cái lạ.
Nhưng mà kinh nghiệm, xuất thân của mười người này cũng khiến cho Giang Trần yên tâm chút ít. Ít nhất mười gia hỏa này cũng không phải có địa vị đặc biệt lớn.
Địa vị không phải quá lớn, thì cái giá đỡ tự nhiên cũng không lớn như vậy. KHi đem ra sử dụng cũng dễ dàng hơn nhiều, không cần lo lắng bọn họ có tâm lý phản nghịch.
Đương nhiên, uy áp là một phương diện, Giang Trần biết rõ, nếu muốn khống chế những người này chỉ dựa vào uy áp cũng không đủ. Còn phải cho bọn họ một chút ngon ngọt, làm cho bọn họ ở nơi này tìm được cảm giác như về nhà, trên phương diện tâm lý cảm thấy bình an.
Như thế, chỉ sợ đến lúc đó cho dù hắn thực sự có đuổi bọn họ đi, bọn họ còn không muốn đi.
...
Vương Đình đại phiệt, một trong hai mươi tám đại biệt của Lưu Ly vương thành. Ở trong Lưu Ly vương thành,trừ bảy đại đế ra có thể nói là tồn tại cao cấp nhất.