Độc Tôn Tam Giới

Chương 1196: Dương danh tất cả các vực 2




Thành chủ Thái A thành không thể không thừa nhận, trong lúc vô tình hắn đã gây ra phiền toái vô cùng lớn. Đại phiền toái này một khi bộc phát sẽ dẫn tới tai họa ngập đầu cho Thái A thành.

Chẳng những Giang Trần khiến cho hắn phiền muộn, mà người từ Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông tới điều tra cũng khiến cho hắn phiền muộn cực kỳ.

Thế lực nhị tông, sau khi biết được Cung Vô Cực và Hác Nghĩa vẫn lạc, rất nhanh đã phái người tới đây điều tra. Tuy rằng mũi giáo không có hướng về Thái A thành của hắn, thế nhưng đối với Thái A thành lại vô cùng bất mãn.

Anh Khấp cốc với tư cách là địa bàn của Thái A thành, thế nhưng Thái A thành lại không có cung cấp tình báo cụ thể, đây cũng là nguyên nhân mà đội ngũ nhị tông bị diệt.

Tuy rằng tất cả đều là do nhị tông tự tìm lấy, thế nhưng mà Thái A thành cũng không tránh thoát khỏi liên quan.

Người so với Thái A thành còn lo lắng hơn chính là Xích Đỉnh trung vực.

Thời điểm khi biết Cung Vô Cực vẫn lạc, từ trên xuống dưới Xích Đỉnh trung vực đều lâm vào cảm giác vô cùng khiếp sợ.

Cung Vô Cực vẫn lạc, nghĩa là đội ngũ bọn họ phái theo Cung Vô Cực tuy sát Giang Trần cũng đã vẫn lạc theo.

Mà những đội ngũ kia chính là đại bộ phận tinh ảnh của các tông trong Xích Đỉnh trung vực a.

Cơ hồ tất cả các tông môn tứ phẩm đều xuất động hai phần ba tinh anh. Mà tông môn Tam phẩm cũng phái một ít cường giả tượng trưng ra đi hỗ trợ.

Coi như là Hoàng thất cũng phái ra một ít người giúp đỡ.

Nếu như quả thực vẫn lạc toàn bộ, Xích Đỉnh trung vực tuyệt đối sẽ bị tổn thương tới nguyên khí, thực lực trực tiếp mất đi một phần ba.

Khi hoàng đế của Xích Đỉnh trung vực biết được tin tức này cũng hoảng loạn, hắn rất muốn cao tầng Bất Diệt Thiên Đô nghe ngóng thêm một chút.

Thế nhưng mà hắn lại không có dũng khí để mở miệng.

Một ngày nọ, khi hắn đang ở trong cung có người báo lại:

- Bệ hạ, tin tức tới từ Kiếm Điền trung vực, có người đưa tới một đồ vật. Nói là vô cùng quan trọng với Xích Đỉnh trung vực chúng ta. Nhất định phải để cho bệ hạ tự mình tiếp nhận. Việc này trọng đại, mong bệ hạ định đoạt.

- Kiếm Điền trung vực?

Nghe thấy bốn chữ này, hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc vội nghĩ tới Cung Vô Cực và Giang Trần, hắn hỏi:

- Người kia ở đâu?

- Đang chờ ở ngoài cung.

- Nhanh gọi vào.

Xích Đỉnh hoàng đế suy đoán, hẳn là bên Kiếm Điền trung vực có tin tức quan trọng gì truyền tới, hắn ta cơ hồ không muốn chờ một khắc nào.

- Tiểu dân là một sứ giả của Bàn Long dong binh đoàn trong Long Hưng thành. Bái kiến hoàng đế bệ hạ.

Tên sứ giả này không phải là người của Xích Đỉnh đế quốc, cho nên cũng không cần quỳ mà chỉ cần cúi người chào.

Lúc này hoàng đế Xích Đỉnh quốc cũng không có tâm lo lắng những thứ này, hỏi:

- Tôn sứ tới đây, nghe nói muốn đưa một đồ vật quan trọng, là thứ gì vậy?

- Ồ? Ước chừng một tháng trước, có người ủy thác nhờ chúng ta đưa một đồ vật quan trọng tới hoàng thất của Xích Đỉnh đế quốc, người này dặn đi dặn lại, phải đưa cho bệ hạ tự mình tiếp nhận.

- Là vật gì?

Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc nói.

- Chúng ta có quy củ, nếu như khách nhân không cho phép nhìn vào, tuyệt đối chúng ta sẽ không xem xét vật ủy thác. Bên trong có phong ấn, vẫn còn hoàn hảo, mong hoàng đế bệ hạ nghiệm thu.

Hoàng đế Xích Đỉnh quốc nhíu mày nói:

- Đồ vật đó đâu?

- Đồ vật ở đây, mong người kiểm tra và tiếp nhận.

Tên sứ giả kia cung kính đưa qua một chiếc nhẫn trữ vật.

Thị vệ bên cạnh hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc tiến lên tiếp nhận, tra xét chiếc nhẫn trữ vật một phen, xác nhận không có bất kỳ cấm chế công kích nào, lúc này hắn mới đưa cho hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc:

- Bệ hạ, không có cấm chế gì dị thường, cũng không có độc.

- Mở ra nhìn xem bên trong là cái gì?

Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc khoát tay chặn lại, hạ lệnh nói.

Sứ giả của dong binh đoàn kia chắp tay nói:

- Đồ vật đã đưa tới, phong ấn vẫn còn, nếu đã như vậy tiểu dân xin cáo lui trước.

Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc tự nhiên không rảnh mà giữ hắn lại, khoát tay ý bảo tiễn khách.

Trong giới chỉ là từng cái rương lớn, khoảng chừng hơn mười cái.

Nhiều rương lớn đều có phong ấn hoàn hảo, quả thực không có dấu vết động vào qua.

- Mở ra.

Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc hạ lệnh.

Mười thị vệ tiến lên, đem phong ấn bên ngoài rương loại trừ.

Cái rương từ từ được mở ra.

- Ồ?

- Đây là cái gì?

Mười thị vệ mở rương ra cơ hồ không hẹn mà cùng gặp, sắc mặt đều đột nhiên đại biến, toàn thân co rút lại, tựa như điện giật, thân thể run rẩy không ngừng.

Rương bị mở ra, trong rương có từng dãy đầu người, mỗi cái rương đều có hai ba mươi cái, máu tươi đầm đìa bên trong.

Mỗi một cái rương đều có khoảng chừng hai ba mươi cái đầu người.

Mỗi một cái đầu người đều trải qua xử lý đặc thù, không có bất kỳ chút hư thối nào, trông rất sống động, giống như vừa mới bị cắt bỏ vậy.

Mắt trợn tròn, biểu lộ trên mặt đều vô cùng hoảng sợ, tuyệt vọng.

Chết không nhắm mắt.

Hoàng đế Xích Đỉnh đế quốc với tư cách là chủ một trung vực, nắm giữ quyền hành, cao cao tại thượng. Ngồi vào vị trí này không biết đã giết chết bao nhiêu người, từng gặp bao nhiêu trận chiến lớn. Bởi vì người vì hắn mà chết không có ngàn vạn cũng có năm trăm vạn.

Thế nhưng mà, giờ phút này cho dù hắn có là người ý chí sắt đá cũng không khỏi động dung. Toàn thân hung hăng co rút lại, lỗ chân lông toàn thân bắt đầu dựng đứng lên.

Không phải hắn là kẻ nhát gan, cũng không phải hắn sợ khi nhìn thấy người chết.

Mà những người chết này mỗi một người hắn vô cùng quen thuộc.

Cái đầu ở hòm đầu tiên chính là đầu của Cung Vô Cực.

Còn có tông chủ tất cả các tông, cường giả tất cả các tông, còn có cường giả Hoàng thất mà hắn phái đi theo đội ngũ, mỗi một người, mỗi một khuôn mặt, hắn rõ ràng hơn ai hết.

Mà giờ phút này những người này chỉ còn lại một cái đầu, bị người ta đưa tới, đưa tới trước mặt hắn.

Đây là cái gì?

Đánh mặt.

Thị uy.

Cảnh cáo.

Sắc mặt Xích Đỉnh hoàng đế thoáng cái trở nên khó coi cực kỳ, trong mắt giống như có máu chảy ra. Hai tay ở trong tay áo cũng khó có thể ức chế mà run rẩy.

Hắn biết rõ đây nhất định là do Giang Trần cho người mang tới. Đây là Giang Trần muốn thị uy với hắn, cảnh cáo hắn.

Tuy rằng hắn chưa từng thấy qua Giang Trần bao giờ, thế nhưng giờ khắc này, ở sâu trong lòng Xích Đỉnh hoàng đế không ngờ lại hiện lên một tia sợ hãi, là sợ hãi.

Xâm lấn Vạn Tượng Cương Vực, hắn không hối hận.

Diệt tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực, hắn cảm thấy rất có thành tựu, vô cùng thoải mái.

Thế nhưng giờ phút này hắn thực sự hối hận.

Hắn có một loại dự cảm, lần này Xích Đỉnh trung vực chơi lớn, chọc phải một phiền toái vô cùng lớn.

Mới đầu, khi chuyện của Giang Trần truyền tới, hắn còn cảm thấy bất quá Giang Trần chỉ là một tiểu nhân vật có thể nhảy nhót một chút, không đáng để chú ý quá nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.