Độc Tôn Tam Giới

Chương 1180: Một thanh kiếm dẫn tới thảm án 2




Rời khỏi Thái A thành, Giang Trần nghĩ tới Cửu Dương Thiên Tông và Bất Diệt Thiên Đô đang chiến đấu, trong lòng vui vẻ không kìm được mà cười ha hả.

Ngay cả Hoàng Nhi cũng không nhịn được mà cười một tiếng, nói:

- Giang công tử quả nhiên lợi hại, như vậy xem ra tên đệ tử chân truyền Cửu Dương Thiên Tông lúc trước giương oai trong Đan Kiền Cung đã bị Giang công tử xử lý?

Giang Trần cũng biết việc này không dấu diếm nổi, hắn gật gật đầu nói:

- Tiểu tử kia gọi là Tào Tấn, quả thực không ai bì nổi, nếu không phải trùng hợp, muốn chém giết hắn quả thực vô cùng khó khăn.

Chém giết Tào Tấn, quả thực là do có rất nhiều nhân tố hợp lại, thiếu một thứ cũng không được.

Nhưng mà cũng là do bản thân Tào Tấn kia tự mình muốn chết. Tiến vào Huyễn Ba sơn, xâm nhập vào trong địa bàn của Giang Trần. Bằng không mà nói, Giang Trần muốn giết hắn, độ khó cũng không nhỏ.

- Hai tông môn này xảo trá, thế nhưng không ngờ lại bị Giang công tử tính toán, trêu đùa một phen khiến cho bọn chúng đánh tới sống mái. Quả thực là một kế hay.

Hoàng Nhi mỉm cười, trong lòng đối với sự nhanh trí của Giang Trần cũng có chút bội phục.

Giang Trần cũng không có giương giương tự đắc, chiêu này bất quá hắn chỉ mới chợt nghĩ ra mà thôi. Tuy rằng dẫn tới hai tông đả đấu với nhau, thế nhưng căn bản không có cách nào giải quyết được vấn đề của hắn.

Thậm chí một chiêu này còn có tai hại, đó chính là đem bí mật hắn giết chết Tào Tấn công khai ra.

Hai tông này hiện tại đang ác đấu, thế nhưng đợi sau khi lý trí bình phục, nhất định sẽ không ngừng phân tích rõ ràng. Đến lúc đó cẩn thận thăm dò, các loại đầu mối nhất định sẽ chậm rãi hiện ra.

Đợi sau khi hai tông này phát hiện ra mình bị đùa giỡn, hiểu lầm giữa bọn chúng sẽ tiêu tán triệt để. Đến lúc đó cục diện chính là hắn bị hai đại tông môn nhất phẩm hợp lực đuổi giết.

Nhưng mà việc đã tới nước này, cho dù Giang Trần không có châm ngòi lần này, chỉ sợ mục tiêu chủ yếu của hai tông vẫn là đối phó với hắn.

So với như vậy còn không bằng trêu đùa bọn chúng một lần.

Một trận ác đấu này, dù thế nào cũng khiến cho bọn chúng chết, tổn thương không ít. Ở trình độ nhất định, ít nhiều cũng giảm bớt áp lực bị đuổi giết trên người hắn một chút.

- Giang công tử, sau việc này, chỉ sợ hai tông môn này sẽ càng thêm tức giận đuổi giết công tử. Chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ. Lần này đi Lưu Ly vương thành, đường xá vẫn vô cùng xa xôi.

Giang Trần khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị:

- Hoàng Nhi cô nương, đi thì đương nhiên phải đi. Thế nhưng mà ta còn muốn chờ một chút.

- Còn chờ sao?

Hoàng Nhi nao nao, lập tức cười cười, cũng không có hỏi câu nào nữa. Bằng vào sự lý giải của nàng về Giang Trần, Giang Trần đã nói đợi, nhất định đã có kế hoạch nào khác.

Mấy năm này ở chung, Hoàng Nhi không thừa nhận cũng không được. Người trẻ tuổi Giang Trần này ngay cả nàng cũng không nhìn thấu, giống như lúc nào cũng có kinh hỉ.

Ước chừng một giờ sau, những cường giả uy tín trong Thái A thành, trên cơ bản đều có mặt ở hiện trường, kể cả cường giả đỉnh tiêm trong Kiến Điền trung vực cũng có vài người nhanh chóng chạy tới.

Dưới sự khuyên can của bọn họ, hai đại tông môn nhất phẩm này mới dừng tay lại.

Kiếm Điền trung vực, Thái A thành, tuy rằng là ở nơi cằn cỗi, thế nhưng cường giả cũng rất nhiều. Thậm chí người cường đại như Hác trưởng lão và Cung Vô Cực cũng có.

Thế nhưng mà bọn họ cuối cùng vẫn là người của thế lực Trung vực, muốn đuổi kịp tông môn nhất phẩm trong Bát vực rất khó, vẫn có chênh lệch rất lớn. Cho nên mặc dù nhìn thấy cảnh tượng này rất là tức giận thế nhưng vẫn phải cười cười đứng ra hòa giải. Căn bản không thể không nể mặt hai đại tông môn nhất phẩm.

Hai đại tông môn kiểm kê một chút, người chết, tổn thương trong trận chiến này cũng không ít.

Bên Bất Diệt Thiên Đô khoảng chừng có hơn trăm người chết và tổn thương, mà Cửu Dương Thiên Tông cũng chết hơn mười. Còn có hai cường giả Hoàng cảnh bởi vì liều mạng mà song song đồng quy vu tận.

Tổn thất này có thể nói là thảm trọng.

Nhưng mà mặc dù bị khuyên can ngừng chiến đấu, Cung Vô Cực cũng tốt, Hác trưởng lão cũng tốt, hiển nhiên còn chưa có ý định ngừng tay.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, bộ dáng giống như tùy thời sẽ động thủ lần nữa. Hiển nhiên, sau khi kết xuống thù oán, song phương đã triệt để xé rách da mặt.

- Nhị vị, nhị vị. Nghe lão hủ nói một câu được không?

Người nói chính là thành chủ Thái A thành, là một cường giả Hoàng cảnh thất trọng.

Thái A thành với tư cách là một trong đại thành của Kiếm Điền trung vực, tu vi của thành chủ tự nhiên cực cao.

Nhìn thấy thành chủ Thái A thành tự mình ra mặt, lại là cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ, Cung Vô Cực và Hác trưởng lão cũng không dám không nể tình.

- Cung pháp vương, ngươi nói trước đi.

Thành chủ Thái A thành cười ha hả nói. Nếu như đã làm người hòa giải, hắn cũng không nên thiên vị bên nào. Dù sao bên nào hắn cũng không đắc tội nổi.

Cung Vô Cực hừ lạnh một tiếng:

- Cửu Dương Thiên Tông từ lúc đầu đã cố ý bới móc, ảnh hưởng tới việc Bất Diệt Thiên Đô ta tra xét Giang Trần tiểu tặc. Sau đó càng không hiểu chuyện, nói Cung mỗ giết đệ tử chân truyền gì của bọn chúng. Thật sự là vô lý, Cung mỗ bình sinh giết người vô số, nếu như thực sự giết, quả thực không có gì mà ta không dám thừa nhận. Thế nhưng cái tên đệ tử chân truyền gì gì đó, lão tử chưa từng thấy qua, làm sao có thể giết hắn được?

Cung Vô Cực nói tới đây cũng giận dữ không thôi, chỉ là không biết phát tiết thế nào.

Thành chủ Thái A thành cười cười, lại nhìn về phía Hác trưởng lão của Cửu Dương Thiên Tông nói:

- Hác trưởng lão, ngươi nói Cung pháp vương giết đệ tử chân truyền của Cửu Dương Thiên Tông ngươi, không biết ngươi có chứng cớ hay không?

- Chứng cớ?

Hác trưởng lão tức giận, chỉ vào sau lưng Cung Vô Cực:

- Thanh kiếm này chính là chứng cớ. Thanh kiếm này gọi là Phúc Hải kiếm, là vũ khí bổn mạng của đệ tử chân truyền Tào Tấn trong Cửu Dương Thiên Tông chúng ta. Người với kiếm không phân, một khi người và kiếm phân ra, hoặc là người chết, hoặc là kiếm bị hủy.

- Hơn nữa bổn mạng hồn đăng của Tào Tấn bị nghiền nát, hiện tại Phúc Hải kiếm của hắn lại ở trong tay Cung Vô Cực. Hắn lại thừa nhận thanh kiếm này hắn giết người cướp của đạt được. HUng thủ không phải là hắn thì còn có thể là ai?

Hác trưởng lão giận dữ bừng bừng chấp vấn, rất có khí thế một lời không hợp lập tức ra tay.

Thành chủ Thái A thành nghe vậy lập tức cảm thấy đau đầu. Hác trưởng lão này cũng có lý a.

Cung Vô Cực giận dữ nói:

- Thanh kiếm này vốn không phải là đồ vật của ta.

Hác trưởng lão cười lạnh nói:

- Vừa rồi ngươi còn thừa nhận là đồ vật của ngươi, lúc này lại không dám thừa nhận. Thanh kiếm này vừa rồi đệ tử trong tông môn ngươi đưa tới a. Nói ngươi quên ở Xích Đỉnh trung vực không lấy về, chuyện này không thể giả được đúng không?

Cung Vô Cực giận dữ, trong lúc mơ hồ hắn cảm giác mình bị đùa giỡn, thế nhưng không chỉ có mình hắn bị đùa giỡn, thậm chí tất cả mọi người ở đây cũng bị đùa giỡn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.