Chương 140: Vệ Hoằng
Trong căn phòng tối om, không khí ẩm thấp khó chịu, sàn nhà dơ bẩn. Mộ Dung Tuyết bị trói chặt tay chân, miệng bị nhét giẻ, mắt cũng bị bịt kín. Thuốc mê làm cô vẫn chưa tỉnh, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào, không phải một mà là ba người. Người đàn ông đi đầu tiên dáng vẻ lạnh lùng, đã gần năm mươi tuổi nhưng nhìn ra còn rất trẻ, ông ta mặc vet lịch lãm, có sức hút riêng và phong thái uy nghiêm của người lãnh đạo.
"Kẹt."
Cánh cửa sắt được mở ra, vụn sắt bay lả lả trong không khí, lâu ngày không dùng đến nên cửa bị rít lại, âm thanh khiến người ta rợn da gà.
Hai người đàn ông đi đằng sau khoảng ba mươi tuổi, một trong số đó chính là người bắt cóc Mộ Dung Tuyết, hắn tên là A Kiếm, người còn lại là A Thủ.
Vệ Hoằng ngồi xuống một cái ghế lót lông cách đó không xa, ông ta cởi áo khoác ra, đưa cho A Kiếm, sau đó thong thả xắn tay áo lên, lộ ra một vết sẹo ở cánh tay. Ông ta cất giọng trầm trầm với A Thủ
"Đánh thức cô ta dậy."
"Vâng ạ.". truyện ngôn tình
A Thủ đi lấy nước, không thương xót hắt thẳng vào mặt Mộ Dung Tuyết. Bấy giờ cô mới chậm rãi mở mắt ra nhưng mắt lại bị bịt kín, chân tay thì bị trói chặt, miệng lại nhét giẻ nên chỉ có thể vùng vẫy kêu "ưm...ưm..."
Thuốc mê chưa tan hết khiến đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, chân tay thì bủn rủn rã rời. Vệ Hoằng phất tay ra hiệu cho A Thủ, A Thủ lạnh lùng đi đến lôi giẻ ở trong miệng cô ra.
"Các người là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi?"
Mộ Dung Tuyết cất tiếng hỏi, thanh âm đã hơi khàn, còn xen lẫn run rẩy.
Vệ Hoằng không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại cô
"Nghe nói cô là người phụ nữ của Cố Thâm?"
Cố Thâm? Ông ta đang nói gì vậy?
"Ông nói gì tôi không hiểu?"
Mộ Dung Tuyết hoang mang, tại sao lại liên quan đến Cố Thâm.
Vệ Hoằng "Tốt nhất là cô hãy thừa nhận đi. Bởi vì tôi không có đủ kiên nhẫn đâu."
Ông ta lại đánh mắt ra hiệu, A Thủ lại gần dí dúng vào đầu cô, cảm nhận được họng súng lạnh lẽo, sống lưng Mộ Dung Tuyết lạnh toát.
"Tôi...tôi thật sự không biết gì hết...ông hiểu lầm rồi..."
"Hiểu lầm?"
Vệ Hoằng nhếch môi lạnh lùng, sau đó châm thuốc lên hút, khói thuốc lá như mờ như ảo
"Cô đi ra từ Cố gia, ở Cố gia chỉ duy nhất có một người phụ nữ, cũng chính là người đàn bà của hắn."
Đáy lòng Mộ Dung Tuyết run lên, hóa ra là bọn chúng nhầm cô với Hàn Kỳ Âm. Lúc cô đi ra khỏi Cố gia có lẽ là đã bị bọnchúng theo dõi, sau đó bắt cóc đến đây, nhưng chúng không hề biết là bắt nhầm người, nhầm Mộ Dung Tuyết thành Hàn Kỳ Âm.
"Sao? Cô đã suy nghĩ kĩ chưa?"
Vệ Hoằng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của Mộ Dung Tuyết.
"Ông muốn biết điều gì?"
Khóe môi Vệ Hoằng nở nụ cười thâm sâu
"Tất cả những gì mà cô biết. Không ngoại trừ cả những điều mà hắn che giấu."
"Tại sao ông lại muốn nhắm vào anh ta?"
Mộ Dung Tuyết hỏi.
"Cô không có quyền hỏi ở đây. Chỉ cần trả lời...nếu không..."
Ông ta nói đến đây, A Thủ liền mở khóa súng kêu tách một tiếng.
Nếu bây giờ bọn chúng biết cô không phải Hàn Kỳ Âm thì có phải cô sẽ bị bắn chết ngay lập tức không? Mộ Dung Tuyết sợ hãi nghĩ.
Ít nhất bây giờ bọn chúng lầm tưởng cô là Hàn Kỳ Âm thì cô còn có giá trị lợi dụng. Nhưng mà...cô không biết gì về Cố Thâm, thì biết phải nói gì?
"Thời gian không có nhiều đâu."
Mồ hôi lúc này đã lấm tấm trên trán cô, Mộ Dung Tuyết tìm cách kéo dài thời gian nhưng Vệ Hoằng không có kiên nhẫn để chờ đợi thêm.
"Đã gửi cho hắn chưa?"
"Thưa ngài, đã gửi rồi ạ."
Cuộc nói chuyện lọt vào tai Mộ Dung Tuyết, cô không biết bọn chúng định làm gì.
"Chuẩn bị đi."
Vệ Hoằng dứt khoát, A Kiếm cùng A Thủ đồng thanh trả lời "tuân lệnh". Mộ Dung Tuyết hôm nay chỉ là con cờ mà thôi, đằng nào ông ta cũng không nghĩ Cố Thâm ngu ngốc đến nỗi vì một người phụ nữ mà đồng ý thỏa hiệp.
Ông ta đã chuẩn bị cho mình đường lui, biết đâu sẽ có bất ngờ xảy ra.
A Thủ lôi Mộ Dung Tuyết ngồi dậy, cô sợ hãi hét lên
"Anh làm gì vậy?"
"Các người mau thả tôi ra!"
"Nếu Cố Thâm mà không đồng ý yêu cầu của tôi, bỏ mặc cô thì..."
Thanh âm đáng sợ của Vệ Hoằng lại vang lên, trái tim trong lồng ngực Mộ Dung Tuyết rơi thụp xuống. Ông ta định uy hiếp Cố Thâm? Vậy nếu hắn biết người mà ông ta bắt không phả Hàn Kỳ Âm thì cô sẽ...
Vệ Hoằng liếc mắt một cái, A Thủ và A Kiếm bèn hiểu ngay, ném cô cho bọn chúng chơi chán rồi giết cũng không muộn. Được nếm mùi vị người phụ nữ của lão đại thế giới ngầm, đúng là may mắn.
A Thủ gài bom trên người cô, tiếng đồng hồ lạnh lẽo từng tiếng tích tắc, môi giây trôi qua như mang theo sự sống của Mộ Dung Tuyết, mang theo nỗi tuyệt vọng trong lòng cô...