Nam Huyền Dạ ôm cô vào trong phòng chủ tịch, còn sai người đem quần áo về Nam gia rồi. Anh ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi trên đùi mình, vẻ mặt cô vẫn không chút cảm xúc, cũng chẳng buồn chống đối nữa.
"Bảo bối, em giận anh sao?"
Anh xoa đầu cô đầy dịu dàng.
Giận sao? Cô giận thì sẽ làm gì được anh chứ?
Nam Huyền Dạ thấy cô không phản ứng gì, trong lòng lại thấy buồn bã.
"Bảo bối, anh có một món quà cho em đấy."
Anh hôn nhẹ một cái vào gò má mịn màng của cô, mỗi lần chạm vào cô là anh lại lưu luyến muốn nhiều hơn. Nhưng lần này chỉ đành buông ra.
Anh nói xong, cô vẫn như cũ không buồn liếc mắt. Nam Huyền Dạ ra lệnh cho người mang đồ vào, một cây đàn piano cỡ lớn còn thuộc vào hàng hiếm trên thế giới mà cô hồi trước từng ao ước, để xuống.
Thời Ninh vừa nhìn thấy, ánh mắt hơi sóng sánh lay động, biểu cảm nhỏ nhất của cô cũng không qua nổi mắt anh, anh ghé vào tai cô nói nhỏ đầy thân mật.
"Bảo bối, em có thích không? Anh đã sai người phải tìm bằng được cây đàn này cho em..."
"Năm xưa, khi nhìn em đánh đàn, chính vào khoảnh khắc em xinh đẹp cùng tỏa sáng trên sân khấu đó thì trái tim anh đã thuộc về em rồi."
Anh nói, hơi thở bạc hà nồng đậm.
Thời Ninh nắm chặt tay, đáng lẽ cô có chút cảm động vì những chuyện anh đã làm cho mình nhưng câu nói đó đã khiến cô nhớ lại cũng chính vào cái ngày đó, cuộc đời cô đã hoàn toàn thay đổi.
"Bảo bối à, em đánh thử một bài cho anh nghe đi được không?"
Anh cầm lấy bàn tay cô đưa lên môi hôn nhẹ, chiếc vòng kim cương ở cổ tay lại tỏa sáng lấp lánh.
Thời Ninh không đáp lời, cô không muốn làm điều đó.
Nam Huyền Dạ nở nụ cười thâm thúy, cũng không bắt ép cô mà tựa người vào thành ghế, ngón tay quấn lấy một lọn tóc của cô mà chơi đùa.
Hành động đó của anh càng khiến cô nổi da gà.
"Bảo bối, em không muốn đánh đàn cũng được. Nếu em muốn cái gì, nói cho anh biết, nhé?"
Anh dịu dàng nhìn cô nói, sự dịu dàng đó chỉ dành cho một mình cô.
Thời Ninh cũng nhìn anh, anh tưởng cô sẽ lạnh nhạt mà không nói gì nhưng cô lại lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ hơi khàn.
"Tôi muốn cổ phần của Nam thị, anh có thể cho tôi không?"
Ánh mắt cô lặng lẽ như hồ nước.
"Tại sao em lại muốn có cổ phần của Nam thị?"
"Bởi vì trong tay tôi chẳng có gì cả, nếu sau này chẳng may anh chán tôi thì lúc đó tôi sẽ cần tiền để lo cho Tiểu Đình."
"Anh sẽ không bao giờ bỏ em."
Nam Huyền Dạ nghiêm túc nói.
"Làm sao mà tôi biết được."
Thời Ninh lạnh nhạt trả lời.
Anh đưa hết thẻ của mình ở trong ví ra cho cô, làm sao cô có thể có suy nghĩ rằng anh sẽ bỏ cô cơ chứ?
Thời Ninh không từ chối, cầm lấy. Cô biết trong này đủ tiền cho cô tiêu cả đời cũng không hết, nhưng mà cái cô cần là cổ phần trong công ty anh.
"Tôi muốn cổ phần. Không phải anh nói anh yêu tôi sao? Chẳng lẽ anh tiếc?"
Cô lạnh nhạt tỏ vẻ giận dỗi.
"Được rồi...anh sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên em, thế đã được chưa? Bảo bối."
Nam Huyền Dạ cười lấy lòng cô, thậm chí nếu cô muốn anh sẽ dâng cả công ty cho cô.
"Chủ tịch...có người muốn gặp anh ạ."
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng của Hoắc Lãnh.
Anh hôn lên trán cô rồi mới cười nói
"Bảo bối, anh đi giải quyết công việc, em ở đây ngoan nhé."
Thời Ninh không chịu, nắm lấy tay áo anh
"Tôi muốn đi cùng."
"Bảo bối..."
"Anh sợ tôi biết anh làm gì sao? Tôi chỉ không muốn ở đây một mình thôi."
Cô nói thế làm anh lại mềm lòng, hiếm có khi nào cô lại chủ động muốn ở bên cạnh anh.
Nam Huyền Dạ cân nhắc một chút, Thời Ninh biết chắc chắn anh sẽ đồng ý, đối với anh thì hiện tại cô có biết cũng chẳng thê rờm gì được.
"Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi."
Cô thầm thở phào, Nam Huyền Dạ ôm eo cô cùng đi đến phòng họp lớn, bên trong đã thấy một bóng lưng cao lớn ngồi trên ghế, anh ta xoay lưng lại nên cô không nhìn rõ mặt.
Nhưng vừa bước vào thì cô đã ngạc nhiên, người đó cũng thế, anh ta chợt đứng bật dậy, còn bàn tay đặt ở eo cô của Nam Huyền Dạ đã hơi chặt lại.
"Tần Ngạo..."
"Thời Ninh, sao em lại ở đây?"
Mấy ngày qua anh đã lo lắng chạy đi tìm cô khắp nơi, còn gọi điện thoại cho cô rất nhiều nhưng điện thoại luôn báo là không liên lạc được, anh không thể ngờ được rằng cô lại ở Nam thị. Lại còn bàn tay đang đặt ở eo cô kia của Nam Huyền Dạ, bắt gặp ánh mắt của Tần Ngạo. anh nở nụ cười đầy thâm thúy rồi cùng cô ngồi xuống đối diện trước mặt Tần Ngạo.
Cơ thể Thời Ninh hơi cứng ngắc, Nam Huyền Dạ ngồi xuống rồi vẫn không thay đổi tư thế bá đạo đặt một tay qua thành ghế bên cô thể hiện rõ ràng hàm ý chiếm hữu.
"Ồ? Anh quen biết với vợ tôi sao?"
"Vợ?"
Tần Ngạo sửng sốt.
"Đúng vậy, vợ tôi, bảo bối của tôi."
Anh nhấn mạnh vế sau.
Tần Ngạo chuyển ánh mắt sang khuôn mặt xinh đẹp của cô, Thời Ninh lãnh đạm lên tiếng
"Tần Ngạo, xin lỗi vì không nói cho anh biết. Để anh lo lắng rồi, đây là Nam Huyền Dạ, chồng...của em."
Cô nói xong, ánh mắt Tần Ngạo nghi hoặc, còn Nam Huyền Dạ lại nở nụ cười đầy tình cảm với cô, nâng cằm Thời Ninh lên hôn ngay trước mặt Tần Ngạo.