Độc Thủ Tịch Mịch

Chương 47




Nghe được tiếng chuông Bạch Hiền vội vàng đứng dậy đi mở cửa, thấy Thế Huân và Lộc Hàm xuất hiện bên ngoài, Bạch Hiền cả đêm chưa chợp mắt vừa nhìn thấy hai người trở về liền thở phào nhẹ nhõm.

“Sao bây giờ hai người mới về, tôi lo lắng cả đêm chưa chợp mắt.”

Thấy Bạch Hiền lo nghĩ, trong lòng Thế Huân cảm thấy áy náy, “Xin lỗi Bạch Hiền, tối hôm qua..  tối hôm qua sau khi tìm được Lộc Hàm quên mất gọi điện thoại cho anh.”

“Anh, là em tối qua uống say để anh Thế Huân chăm sóc nên quên gọi điện về.”

Lộc Hàm vội vàng nói đỡ, trên đường về nhà thấy Thế Huân nói không nên kể chuyện tối qua cho Bạch Hiền, Lộc Hàm cho rằng Thế Huân không biết phải giải thích thế nào cho Bạch Hiền.

“Lộc Hàm, sao con lại đi uống rượu, con muốn dọa chết cả nhà sao.”

Trong phòng khách Biện phụ Biện mẫu trách cứ Lộc Hàm, nhưng thấy Lộc Hàm bình an trở về cũng yên tâm.

Trên đường ra khỏi ngõ nhỏ Thế Huân vừa định mở miệng giải thích với Bạch Hiền, lại bị Bạch Hiền chặn nói trước.

“Thế Huân, cảm ơn cậu đã tìm được em trai tôi.” Bạch Hiền vui vẻ nói.

“Không cần khách khí, Lộc Hàm là em trai anh, cũng là em trai tôi.” Từ ‘ em trai ’ cuối cùng Thế Huân nói có điểm chột dạ.

“Được rồi, vừa rồi cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?”

“Không, không có.”

Thế Huân không nói nên lời, hành vi tối qua rốt cuộc đã phản bội Bạch Hiền rồi, hơn nữa đối tượng chính là em trai mà Bạch Hiền yêu thương nhất. Hắn không dám tưởng tượng cảnh sau khi Bạch Hiền biết sự thật, có thể hắn sẽ giống Phác Xán Liệt bị Bạch Hiền ghét bỏ.

Từ ngày đó trở đi, Bạch Hiền rất ít khi gặp Thế Huân, thỉnh thoảng cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, đột nhiên Bạch Hiền có chút không quen, lẽ nào mình thực sự đã thích Thế Huân rồi?

“Anh Bạch Hiền, anh làm sao vậy, như đi lạc vào cõi tiên thế?”

Chung Nhân vỗ tay bôm bốp trước mặt Bạch Hiền.

“A, cậu gọi tôi sao, chuyện gì?”

“Kem kì lân tan hết rồi.”

Chung Nhân xúc muỗng kem cuối cùng, quyệt mồm giả vờ tức giận, “Đi chơi với em buồn chán thế sao.”

“Không phải, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến tâm trí tôi hơi rối ren.” Bạch Hiền giải thích.

“Hứ, cho nên trong tâm trí anh không có chỗ cho em chứ gì.”

Chung Nhân nổi đóa như con nít, cho nên Bạch Hiền vẫn là chịu thua.

“Được rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi chơi.”

“OK, anh nhớ giữ lời đó.”

Vui vẻ lên cũng như con nít.

Chung Nhân dẫn Bạch Hiền vào công viên vui chơi, hiển nhiên Bạch Hiền không hứng thú đối với những trò chơi dành cho trẻ em này, nhưng lại bị Chung Nhân lôi kéo vào chơi cũng thấy vui vẻ.

“Chung Nhân, cậu đỡ tôi với, tôi sắp ngã rồi này.”

Trên sân trượt băng, Bạch Hiền lắc lư trên đôi giày trượt, loạng choạng không dám cử động mạnh.

“Anh Bạch Hiền, đến đây, em ở kia chờ anh.”

Chung Nhân cười xảo trá, ỷ vào kỹ thuật trượt băng của mình mà cười nhạo Bạch Hiền.

“Đồ nhóc con xấu bụng, chỉ biết ăn hiếp tôi.”

Bạch Hiền cố trượt về phía Chung Nhân nhưng vừa di chuyển một chút cả người mất thăng bằng sắp ngã, Chung Nhân nhanh tay lướt qua ôm lấy Bạch Hiền.

“Ha ha, anh Bạch Hiền, bộ dạng anh thật buồn cười.”

Ôm Bạch Hiền, Chung Nhân cười sảng khoái.

“Nhóc con, cậu còn dám cười.”

Bạch Hiền cũng bị tiếng cười của Chung Nhân tác động, liền cười theo hắn.

“Anh Bạch Hiền, em muốn nói với anh một chuyện.” Chung Nhân ngừng cười nghiêm túc nhìn Bạch Hiền.

“Chuyện gì?”

“Em thích anh!”

Nói xong Chung Nhân lợi dụng Bạch Hiền không hề phòng bị ôm lấy mặt Bạch Hiền, hôn lên má một nụ hôn thật sâu.

Nhưng mà trùng hợp Xán Liệt đang cùng nhân viên thị sát công trình vô tình đi ngang qua, liền thấy cảnh Chung Nhân đang hôn Bạch Hiền trên sân trượt băng.

“Chủ tịch, chủ tịch. ”

Thư ký Ann gọi Xán Liệt, vừa nãy đang bàn về kế hoạch thi công Xán Liệt lại đột nhiên nhìn chằm chằm về phía sân trượt băng mà ngây ngẩn.

Xán Liệt nhìn hai người đùa giỡn thân mật, bàn tay vô thức nắm chặt, trong lòng như có ngọn lửa đang bốc cháy.

“Chủ tịch Phác, ngài nhìn cái gì mà say mê thế.”

Quản lí công trình bên cạnh chọc, lúc này Xán Liệt mới lấy lại tinh thần.

“Thật xin lỗi, tôi mãi suy nghĩ quá.”

“Chủ tịch Phác trăm công ngàn việc, suy nghĩ nhiều là điều dễ hiểu.”

Xán Liệt miễn cưỡng cười trừ, thế nhưng lòng đã sớm bị hành động của Chung Nhân và Bạch Hiền làm cho phập phồng.

Dám hôn trộm Biện Bạch Hiền, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!

“Kim Chung Nhân, tôi muốn giết cậu!!!”

Bị Chung Nhân nhỏ tuổi hôn trộm, Bạch Hiền phát điên la hét. Không thèm trượt băng nữa xoay người bỏ về, Chung Nhân đứng phía say giơ hai ngón tay hình chữ V cười đắc ý.

Trên đường về, Bạch Hiền nghĩ lại cảnh bị Chung Nhân hôn, vừa tức vừa buồn cười, gương mặt cũng có chút ửng hồng.

“Bạch Hiền!”

Đi tới đầu ngõ đột nhiên có người gọi tên mình, Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn phát hiện đó là Phác Xán Liệt.

Không biết Phác Xán Liệt lại tìm đến làm gì, nhưng Bạch Hiền không muốn để ý tới Xán Liệt nữa, đang chuẩn bị lướt qua trước mặt hắn lại bị chặn lối đi.

“Tôi hỏi cậu, có phải cậu thích Chung Nhân.” Biểu tình của Xán Liệt rất nghiêm túc, giọng điệu chất vấn.

Bạch Hiền cảm thấy buồn cười, hiện tại giữa hai người đã không còn quan hệ gì nữa, dựa vào cái gì hắn lại chất vấn mình.

Bạch Hiền giãy cánh tay, “Đúng vậy, tôi thích Chung Nhân đấy, làm sao nào?” Trên mặt Bạch Hiền lộ ra vẻ ương ngạnh, nhìn thẳng vào mắt Xán Liệt.

“Thích Ngô Thế Huân lại quan hệ với Chung Nhân, tôi thấy bản lĩnh dụ dỗ người của cậu không hề nhỏ.”

Xán Liệt vừa mới nói xong, Bạch Hiền liền giơ tay tát thẳng vào mặt hắn, Xán Liệt không phản kháng chịu một cái tát.

“Anh rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi? Nói như vậy mà khiến anh vui vẻ thì cứ tiếp tục nói đi!”

Lời nói nghẹn ngào như muốn khóc, Bạch Hiền thực sự không chịu nổi Xán Liệt nữa, nhưng mỗi lần nói hận mà trong tim lại không nỡ, nhất là khi biết tin hắn và Từ Nhã Nghiên mất đi đứa con, Bạch Hiền bỗng dưng đồng cảm với hắn.

“Xin lỗi tôi không cố ý, Bạch Hiền.”

“Tôi không muốn nghe anh nói xin lỗi, một câu xin lỗi có thể bỏ qua mọi chuyện sao?” Bạch Hiền dùng ánh mắt kiên cường nhìn Xán Liệt, đem những uất ức trong lòng nói hết ra, “Con của Từ Nhã Nghiên mất anh rất đau lòng chứ gì, tốt xấu gì cô ta cũng có anh an ủi, còn tôi thì sao? Tôi phải một mình chống chọi với nỗi đau khổ lớn như vậy, lúc con tôi mất thì tim tôi cũng ngừng đập luôn, anh có thể cảm nhận được không?”

Những chuyện mà Bạch Hiền trải qua Xán Liệt không thể nào hiểu hết được, nhưng nỗi đau mất đi đứa con thì hắn cảm nhận rất rõ ràng.

“Xin lỗi, tôi biết trước đây tôi quá nông nỗi, cho tôi một cơ hội bồi thường được chứ.”

“Tôi không cần bồi thường, chỉ cần anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Bạch Hiền muốn đi ra khỏi thế giới của Xán Liệt, thế giới ấy từ trước đến nay vốn chưa từng thuộc về cậu. Những tưởng sau khi ly hôn mọi chuyện sẽ khác, nhưng Xán Liệt lại đi theo phía sau, Bạch Hiền vẫn không thể thoát khỏi thế giới ấy.

Mắt thấy Bạch Hiền muốn bỏ đi, Xán Liệt vô thức nắm cánh tay của Bạch Hiền, xoay người đè Bạch Hiền lên mui xe, mạnh bạo cúi đầu cưỡng hôn.

Nụ hôn cường bạo và thô lỗ khiến Bạch Hiền cảm thấy kinh sợ, muốn phản kháng nhưng giãy không thoát khỏi cánh tay của Xán Liệt.

Xán Liệt không biết mình bị làm sao, chỉ là trong khoảnh khắc thấy Bạch Hiền bỏ đi, trong đầu hắn xuất hiện một ý nghĩ, không thể bỏ lỡ cơ hội kéo Bạch Hiền quay về.

Bạch Hiền nhắm mắt lại dùng hết sức cắn môi Xán Liệt, Xán Liệt cảm giác đau đớn thả lỏng người, Bạch Hiền cố sức đẩy Xán Liệt ra, vẻ mặt phẫn nộ.

“Bạch Hiền, tôi nghĩ tôi thích cậu mất rồi.” Xán Liệt không để ý trên môi đang chảy máu, tiến lên chuẩn bị hôn Bạch Hiền nhưng bị Bạch Hiền né tránh.

“Chủ tịch Phác, ngài là một người đã có vợ nói những lời này không cảm thấy buồn cười sao?” Bạch Hiền nói châm chọc.

“Tôi cũng không biết vì sao nữa, từ sau khi ly hôn với cậu, nhìn thấy cậu khổ sở trong lòng tôi rất khó chịu, thấy cậu bên cạnh người đàn ông khác tôi rất tức giận, tôi nghĩ có thể tôi đã bắt đầu quan tâm đến cậu rồi.”

“Vậy còn Từ Nhã Nghiên? Vợ của anh thì sao?”

“Tôi không hiểu rõ lắm, rất mâu thuẫn, nhưng tôi thực sự không muốn thấy cậu cười vui vẻ với người khác, tôi muốn bù đắp những tổn thương tôi gây ra cho cậu, cho tôi một cơ hội đi.” Xán Liệt cúi đầu nói một hơi, hắn hiện tại xác thực rất mâu thuẫn.

“Bù đắp?” Bạch Hiền cười gượng, “Trừ phi anh chết!”

Chỉ có bốn chữ nhưng khiến Xán Liệt cùng đường, nói xong Bạch Hiền không thèm quay đầu nhìn hắn bỏ đi.

Trừ phi tôi chết?

Xán Liệt tuyệt vọng nhìn bóng lưng Bạch Hiền vội vã bỏ chạy, hiện tại hắn có tư cách gì mà cầu xin tha thứ, càng không có tư cách nói thích người ta, có lẽ biến mất khỏi thế giới này mới giải tỏa được mối hận trong lòng Bạch Hiền.

Bạch Hiền chạy một mạch về đến nhà liền vào phòng đóng cửa lại, Biện phụ Biện mẫu và Lộc Hàm nhìn nhau ngơ ngác, nhưng chỉ chốc lát sau từ trong phòng truyền ra tiếng khóc nức nở.

Nói cái gì mà thích mình, nói cái gì mà bắt đầu quan tâm mình, nếu như dùng nhiều đau thương như vậy để đổi lấy những lời ngày hôm nay, Biện Bạch Hiền tôi quả thực không nên sống nữa.

Bạch Hiền cắn răng lau nước mắt, ngẩng đầu ngăn nước mắt rơi, bởi vì cậu đã tự hứa với lòng mình sẽ không vì Phác Xán Liệt mà rơi một giọt lệ nữa.

Thế nhưng trong lòng thực sự đau quá, đau đến nỗi khó thở. Bạch Hiền thừa nhận ở một góc nhỏ trong tim, cậu vẫn thích Phác Xán Liệt, Bạch Hiền muốn từ bỏ nhưng lại bị Phác Xán Liệt kéo lại, không cho cậu cơ hội quên hắn. Trái lại còn khiến cậu vừa yêu vừa hận hắn, nhưng hiện tại hắn đã là chồng của Từ Nhã Nghiên rồi, thử hỏi mình còn có thể tiếp tục yêu Phác Xán Liệt nữa hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.