Quần tinh lấp lánh, màn đêm buông rủ.
Đêm nay thành Dương Châu cũng giống như hôm qua, trên nóc nhà các bằng hữu hắc bạch lưỡng đạo không ngừng làm công tác mò trăng đáy nước, canh chừng Mai Diệc Tình xuất hiện. Bởi vì ban ngày đi coi tràng kịch hay, làm quen được không ít bằng hữu, trên nóc nhà nhàm chán đi lang thang còn có thể chào hỏi nhau, hàn huyên vài câu; có người còn trắng trợn đem rượu và thức ăn lên nóc nhà, đối tửu đương ca, khiến cho nóc nhà vốn yên ắng tĩnh lặng trở nên náo nhiệt còn hơn cái chợ, mà trong đó nơi náo nhiệt nhất, không nghi ngờ chính là phòng mão lầu ba.
Trên nóc phòng hở ra một lỗ thủng lớn, trên mặt đất (cái giường gãy đã bị coi là đồ bỏ đi, bị vứt vào một góc), có hai người nằm song song.
Gió mát thổi nhè nhẹ, tinh quang đầy trời rơi vào mi mắt, loại không khí này nguyên bản khiến cho người ta cảm thấy quá mức thích ý, chẳng qua, hiện giờ lỗ thủng bốn phía có đầy người núp đó, ánh mắt mỗi tên đều mở thật to rình coi bên trong. Giữa hai mươi mấy luồng mắt tò mò, hâm mộ, cung kính còn có thể bình yên đi vào giấc ngủ, thần kinh mẫn cảm như Lôi đại cốc chủ hiển nhiên là không làm được. Y hung hăng ngồi dậy, oán hận trừng mắt nhìn đồng bạn bên người ngủ say như lợn chết, sau đó ngẩng đầu lên. Trong một giây ngắn ngủi đó, lệ khí trên mặt Lôi đại cốc chủ không cánh mà bay, chỉ thấy y mặt như hoa đào, tươi cười vô hạn ôn nhu…
Tí tách, tí tách… Trời đêm quang đãng nước miếng róc rách rơi.
“Các vị đêm khuya đến tận đây, không biết muốn làm gì?” Lôi đại cốc chủ liếc nhìn nước đọng rơi xuống đầu vai, biểu cảm không chút thay đổi, phát huy đầy đủ phong độ của thủ lĩnh hắc đạo, sức quyến rũ của Tuyệt Tâm cốc cốc chủ, duy trì hình tượng tốt đẹp được nhiều người sùng bái, dù trong nội tâm y có một loại xung động muốn giết người.
“Không, không có gì.” Lau góc miệng, một vị đang ở tư thái si dại đỏ mặt, lắp bắp nói, “Ta, chúng ta… chỉ, chính là… muốn, muốn…”
“Chúng ta chỉ là muốn giúp ngài sửa nóc nhà,” người kia thông minh lanh lợi vội cướp lời, “Chúng ta… tuyệt đối không có ý quấy rầy ngài.”
“Vậy đa tạ các vị.” Lôi Ngọc ý cười doanh doanh, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện.
“Không, không có gì.” Lúc này ngay cả kẻ lanh lợi cũng trở nên lắp bắp, “Có thể, có thể cống hiến sức, sức lực cho Lôi cốc chủ, là, là vinh quang và may mắn… của chúng ta.” Thật vất vả mới nói hết câu, người cũng thành ngây dại.
“Ta muốn hỏi một chút,” Chẳng biết tỉnh lại từ lúc nào, nhàn nhã ngồi dựa vào bên cạnh Lôi Ngọc, Tô Phóng ung dung nhắc nhở đám người đang muốn hóa thạch. “Các vị tính chừng nào thì bắt đầu… sửa chữa?”
“Nha… bây, bây giờ.”
“Lập, lập tức…”
Mọi người như tỉnh lại từ trong mộng, sôi nổi đứng dậy, bắt đầu “binh binh bang bang” rầm rộ. Cử động lần này tuy bị đông đảo xem thường, nhưng cũng không có ai dám lại đây hưng sư vấn tội. Về phần những người đang ở trên nóc nhà bận rộn đến khí thế ngất trời, mỗi người đều cao hứng phấn chấn, vui mừng khôn xiết vì tìm được cơ hội làm chút việc cho thần tượng trong lòng mình, mọi người tất nhiên là vui vẻ chịu đựng, phiêu phiêu dục tiên, làm gì còn có công phu đi để ý ánh mắt người khác?
Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, trong cửa sổ ánh nến lay động.
Một gian phòng rộng rãi, lịch sự tao nhã ở lầu ba Thiên viện.
Giờ này khắc này, trên nóc phòng khó tin thay lại không có bóng người, phía trước mơ hồ truyền đến từng hồi huyên náo cũng không ảnh hưởng đến sự tĩnh lặng của Thiên viện.
“Những việc ngươi muốn ta làm ta đều làm thỏa đáng chứ?” Một tiếng nói réo rắt trong sáng bỗng nhiên vang lên.
“Hư… nhóc ngươi đó.” Tiếng nói thô lỗ hùng hậu đang tận lực muốn giảm âm lượng của người kia.
“Nhanh nói cho ta biết lý do.” Thanh âm trong trẻo nhỏ đi rất nhiều, thiếu niên y phục trắng thuần, tuyển tú xuất trần kiễng chân, níu lấy vạt áo đại hán lưng hùm vai gấu, hung hăng nói, “Nếu không phải nể mặt ngươi chăm sóc ta lúc ta bị bệnh, ta sẽ không khổ cực diễn trò cùng ngươi như vậy!”
“Biết, đã biết.” Bị kéo tới xém ngạt thở, đại hán vội vàng nói, “Ta nói! Ta nói cho ngươi biết được chưa?” Thiệt là, nhớ ngày đầu tiên chạm mặt thiếu niên hãy còn bộ dáng nhu thuận hữu lễ, tại sao mới ở chung mười ngày ngắn ngủi đã trở nên vừa thô lỗ vừa bạo lực? Tục ngữ có câu “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng”, chẳng lẽ là trong lúc bất tri bất giác y bị lây từ mình a, tội lỗi tội lỗi.
“Vậy còn nghe được.” Tần Tâm Dật vừa lòng thu hồi hai tay, “Nói, vì sao ngươi phải giả dạng thành người câm?”
“Bởi vì không muốn để người khác biết thân phận của ta. Ta đã nhẫn đến mức ngay cả râu cũng cạo sạch thế này.” Đối mặt với vấn đề có độ khó thấp như thế, Thiêm ca không khỏi lắc đầu thở dài. “Vậy cũng phải hỏi? Tiểu quỷ, ngươi cũng quá…”
“Ta biết!” Cắt ngang lời không lọt tai của đối phương, Tần Tâm Dật lạnh lùng liếc mắt, “Ta là hỏi ngươi vì sao phải giấu diếm thân phận? Hơn nữa,” Y khó hiểu hỏi, “Vì sao ta cũng phải diễn thành một tên đần mất trí?”
“Di?” Thiêm ca ngạc nhiên hỏi, “Ngươi không phải vậy sao?”
“Võ Tiếu Thiên!” Tần Tâm Dật rất là tức giận, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên. “Ngươi cho ta là đồ ngu à?!”
“Không dám, không dám. Tiểu quỷ, ta chỉ đùa một chút, ngươi đừng coi là thật.” Thấy Tần Tâm Dật giống như một con mèo bị dẫm vào đuôi, Võ Tiếu Thiên nhanh chóng ra sức khen ngợi, “Nói thực, ngươi hôm nay diễn tương đối khá, nhất cử nhất động đều rất sinh động, quả thực là không chê vào đâu được. Xem chừng ngay cả lão hồ ly La Thương Kính kia cũng bị ngươi lừa, ta thật là bội phục sát đất.” Vừa nói vừa vỗ lưng Tần đại thiếu gia, giúp y thuận khí.
“Cái gì mà ‘lão hồ ly’? Hắn dù sao cũng là thế bá ta, phiền ngươi nói chuyện khách khí chút.” Tần Tâm Dật liếc hắn một cái, nhưng không cự tuyệt bàn tay to ấm áp trên lưng khiến cho người yên lòng kia. Dọc trên đường đi, bản thân không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, toàn bộ đều do người cao to trước mắt thâu đêm không ngủ dốc lòng chăm sóc mới có thể khôi phục. Trải qua chuyện này, khoảng cách giữa hai người nhanh chóng kéo gần, xa cách ngàn dặm dần dần thành thân thiết trong gang tấc, cảm tình liên tục tăng lên. Tuy rằng Tần Tâm Dật thường xuyên cùng Võ Tiếu Thiên xung đột, nhưng đối với lời của Võ phó cốc chủ, hơn phân nửa y vẫn để vào tai, hơn nữa còn chặt chẽ nhớ kỹ.
“Ai…” Võ Tiếu Thiên bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài. Phóng nhãn cả võ lâm (trừ hai sư huynh hắn cùng vài người có thể đếm được trên đầu ngón tay), chỉ cần trưng ra cái danh “Trường không tam kích”, có ai không sợ tới mức kinh hồn táng đám, chỉ e tránh không kịp? Nào biết có một tên tiểu quỷ Tần Tâm Dật không những không chút e sợ, ngược lại còn có xu hướng giương oai cưỡi lên đầu hắn, trùng hợp Võ phó cốc chủ lại là người chán ghét những kẻ tỏ vẻ hiền lành, cứ như vậy bị tiểu quỷ bắt nạt. Bất quá cũng kỳ quái, hắn sở dĩ e ngại hai vị sư huynh, đương nhiên là vì võ công cùng mưu kế của bọn hắn, cùng với độc thuật quỷ thần khó lường của đại sư huynh. Thử hỏi, nếu một người từ nhỏ đã bị sư huynh mình tìm mọi cách độc hại, nhiều lần ác chỉnh, vượt qua thời thơ ấu bi thảm không có tôn nghiêm, như vậy, hắn mỗi lần vừa thấy hai đại ma đầu kia liền cẩn cẩn dực dực cũng là chuyện có thể hiểu được. Nhưng là, đối diện với tiểu quỷ võ công thường thường, ý nghĩ đơn thuần này, hắn lại có điểm cố kỵ không rõ nguyên do, nghĩ đến trăm bề cũng không ra nguyên nhân. Không biết là xảy ra chuyện gì, cũng không biết là chừng nào thì bắt đầu, hắn chợt phát hiện chỉ cần Tần đại thiếu gia thét to một tiếng, xem thường vài cái, chính mình liền lập tức phục phục thiếp thiếp, chủ động tiến lên nhận sai lấy lòng, giống như quả hồng mềm nhũn, mười lần chẳng sai. Chuyện kỳ lạ này, không phù hợp với logic thông thường, dùng tri giác tê dại cùng thần kinh chậm chạp bẩm sinh của Võ phó cốc chủ dĩ nhiên là phân tích không ra, chỉ có thể đem quy vào loại sự kiện linh dị không thể tưởng tượng nào đó (như là “Quỷ nhập vào người” linh tinh), có đôi khi ngẫm lại, thực có điểm dựng tóc gáy.
“Sao lại thở dài?” Cẩn thận quan sát sắc mặt khó coi của Võ Tiếu Thiên, Tần Tâm Dật nâng mày, “ngươi sao lại có thói xấu thế?” Rõ ràng là quan tâm, lại cứ dùng ngữ điệu châm chọc để che dấu, cá tính thích cậy mạnh của thiếu niên không sai chút nào.
“Tiểu quỷ,” Võ Tiếu Thiên cười mỉa, “Quan tâm người khác đâu phải loại thái độ này?” Hai người mặc dù ở chung không lâu, nhưng tính tình Tần Tâm Dật Võ Tiếu Thiên đã nắm chắc mười phần.
“Ai quan tâm ngươi?” Tần Tâm Dật quay đầu, trừng lớn mắt, chết cũng không thừa nhận. Vẻ mặt như thế trong mắt Võ Tiếu Thiên lại cảm thấy hết sức đáng yêu.
“Ha ha a…” Trong lòng cao hứng, Võ phó cốc chủ liền nhe răng trợn mắt ngây ngô cười.
“Ngươi cười cái gì?” Tần Tâm Dật nghi hoặc hỏi, đôi mày xinh đẹp nhíu lại, hắc mâu sâu như màn đêm, cánh môi hồng hơi hơi mở ra…
Trong lòng không khỏi rung động, Võ Tiếu Thiên cuống quít ho một tiếng: “Không, không có gì… Ta, ta chỉ là…” Hắn đột nhiên im miệng, nhanh chóng hoành thân bảo vệ Tần Tâm Dật.
Cửa sổ và cửa phòng song song mở ra, từ bên ngoài nhẹ nhàng bay vào hai người.
“Đại Võ, nhĩ lực của ngươi càng ngày càng có tiến bộ rồi.”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Võ Tiếu Thiên thở phào một cái thật dài: “Đại sư huynh, sao ngươi lại ở đây?”
“Có người tự nguyện sửa mái nhà cho chúng ta, cho nên nhân cơ hội đi dạo một vòng.” Lôi Ngọc đẩy Võ Tiếu Thiên ra, cẩn thận xem xét Tần Tâm Dật, cười dài nói, “Ân, quả nhiên lông tóc vô thương. Bảo hộ không sai, coi mòi ngươi đối với nhiệm vụ ta bố trí thực đã làm hết phận sự. Nếu sau này Tuyệt Tâm cốc chúng ta mở tiêu cục, không ngại cho ngươi đảm nhiệm chức tổng tiêu đầu, thế nào?” Nói đến “nhiệm vụ” cùng “làm hết phận sự”, trong mắt Tần Tâm Dật lóe lên một bi thương, tuy rằng chỉ lướt qua, nhưng làm sao có thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của Lôi đại cốc chủ? Lôi Ngọc cười hắc hắc, tiểu tử, ai bảo ngươi hôm nay đắc tội với ta? Dám nói bộ dạng bổn cốc chủ giống nữ nhân, quả thực là nhổ lông trên đầu lão hổ, không cho ngươi chút giáo huấn, sao có thể hiển lộ lợi hại của ta đây?
“Không, không…” Võ Tiếu Thiên vội vàng há mồm biện giải, tiếc rằng trước mắt đại sư huynh từ nhỏ đã sợ như quỷ quái, bệnh cũ cà lăm của hắn lại tái phát.
“Tần công tử, biệt lai vô dạng.” Bên kia Tô Phóng rất có phong độ chắp tay với Tần Tâm Dật.
“Đa tạ, Tần mỗ hết thảy bình an.” Tần Tâm Dật xuất thân thế gia hiển nhiên là thập phần kính cẩn thi lễ.
“Không khách khí.” Tô Phóng cười híp mắt, “Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Tần công tử.”
Tần Tâm Dật khiêm nhường nói: “Tô lâu chủ thỉnh giảng.”
“Ta nhớ trước đây chúng ta chưa từng gặp mặt?”
“Đúng vậy. Tại hạ và Tô lâu chủ chỉ nói với nhau mấy lời ít ỏi.”
“Có lẽ người khác không chú ý, bất quá…” Tô Phóng nhìn chăm chú vào y, “Sáng hôm nay lúc ta nói ra tên của mình, ngươi tựa hồ cũng không quá kinh ngạc, chẳng lẽ đã sớm biết rõ thân phận của ta?”
“Tại hạ từ khi nghe được giọng nói của Tô lâu chủ, đã biết được thân phận của lâu chủ.” Tần Tâm Dật chiếu y sự thật mà nói.
“Ngươi có năng lực nghe qua sẽ không quên?”
“Há lại chỉ nghe qua không quên?” Võ Tiếu Thiên dương dương tự đắc, mạnh mẽ tâng bốc, vẻ tự hào, ngợi khen không cần nói cũng thấy. “Tiểu quỷ chỉ cần nghe qua hoặc nhìn qua bất kỳ thanh âm cùng sự vật gì, lần thứ hai y đều nhận ra không hề sai lầm, tuyệt không chênh lệch.”
“Ngươi chưa từng phạm lỗi sao?” Lôi Ngọc tò mò hỏi.
“Chưa từng có.” Tần Tâm Dật lắc đầu.
“Vậy thật tốt.” Nhãn cầu Lôi Ngọc nhanh như chớp chuyển hai vòng, hòa khí nói, “Tần thiếu hiệp, có một việc…”
“Không được.” Võ Tiếu Thiên đột nhiên che trước người Tần Tâm Dật, cố gắng đối mặt với ánh mắt giết người của đại sư huynh.
“Cái gì không được?” Lôi Ngọc lạnh lùng nhìn hắn, “Ta còn chưa nói, làm sao ngươi biết?”
“Tóm, tóm lại, chính là không, không được!” Ngày thường nhìn thấy ánh mắt lúc này của Lôi đại cốc chủ, chân Võ Tiếu Thiên đã sớm mềm nhũn, nhưng hiện tại, hắn lại cố gắng đứng thẳng. “Lần, lần trước ngươi cũng là đảo mắt như vậy, đảo trái một vòng, đảo phải một vòng, kết, kết quả ta bị lừa đi ăn một chén canh đại bổ ngươi tự tay nấu, sau, sau đó, ta trên nôn dưới trút, ước chừng kéo dài đến một tháng.” Nhắc đến hắn còn thấy sợ hãi, đem Tần Tâm Dật bảo vệ càng nghiêm ngặt, “Tiểu quỷ, ngươi ngàn vạn lần đừng mắc mưu hắn!”
“Nga?” Lôi Ngọc lành lạnh ngáp một cái, “Ngươi ăn gan hùm mật báo lúc nào vậy? Mới mười ngày không gặp, dám nói chuyện với ta như thế. Có phải mấy ngày này rất thư thái, muốn tiếp tục nếm thử mùi vị canh đại bổ không?”
“Này,” Tần Tâm Dật nghe thấy liền nổi giận, từ sau lưng Võ Tiếu Thiên nhô đầu ra, “Ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Ba, ba, ba. Lôi Ngọc vỗ vỗ chưởng, tán thán: “Đại Võ, có người bất bình thay ngươi! Ngươi nói ta phải cảm tạ hắn thế nào đây?”
“Đại, đại sư huynh.” Vội vàng đem đầu Tần Tâm Dật đẩy trở về, Võ Tiếu Thiên xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, “Ta, ta…”
“Yên tâm đi,” xem bộ dáng hắn trong lòng run sợ, e mình gây bất lợi cho Tần Tâm Dật, Lôi Ngọc hài hước nói, “Ta sẽ không làm gì với tâm can bảo bối của ngươi đâu.”
“Tâm, tâm can bảo bối?” Mặt Võ Tiếu Thiên nhất thời trướng thành màu gan heo. “Ta, ta chỉ là… Bởi vì đại, đại sư huynh nói cần, phải bảo vệ…” Hắn gian nan diễn đạt ý mình.
“Ai cần ngươi bảo vệ?!” Ngọn lửa nhấp nháy trong mắt Tần Tâm Dật thoáng chốc hóa tro tàn, y bước đến trước mặt Võ Tiếu Thiên, nghiêm mặt nói, “Tại hạ không phải hài đồng ba tuổi, hoàn toàn có năng lực tự bảo vệ mình, không dám phiền Võ phó cốc chủ hao tâm tổn trí.”
“Tiểu quỷ?” Võ Tiếu Thiên hoảng sợ, không hiểu đầu cua tai nheo nhìn thiếu niên bỗng nhiên xa cách, lo lắng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Thật sự là… quá trì độn. Tô lâu chủ cùng Lôi cốc chủ đồng loạt ngầm thở dài, bất quá, với tính cách tồi tệ của hai người, chắc chắn sẽ không hảo tâm dễ dàng đem chân tướng nói cho Võ Tiếu Thiên. Chuyện giữa hai người, để bọn họ tự giải quyết đi, coi như không biết gì, hai người không hẹn mà cùng nhất trí quyết định đứng ở ngoài xem kịch vui.
“Không có việc gì.” Bị ánh mắt lo âu của đối phương bao vây tầng tầng lớp lớp, Tần Tâm Dật miễn cưỡng cười, “Thực xin lỗi, ta chỉ là…”
“Ta biết rồi!” Võ Tiếu Thiên tỉnh ngộ, “Nhất định là ngươi vừa bệnh xong đã vội xuất phát, thân thể mệt mỏi cho nên cảm xúc mới nhất thời bất ổn…” Hắn thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không chú ý đến bộ dáng Tô, Lôi hai người như muốn té xỉu cùng sắc mặt xanh mét của Tần Tâm Dật.
“Ngươi…” Tần Tâm Dật giận xông lên đầu, chỉ muốn phát hỏa, nhưng liếc thấy Tô Phóng và Lôi Ngọc, đành cố gắng tự kềm chế, “Đúng a, ta thật sự vô cùng mệt..”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, có muốn nằm xuống giường một chút không?” Võ Tiếu Thiên thân thiết hỏi.
“Không, không cần, ta…”
“Hắn chỉ là có chút không khỏe,” Lôi Ngọc lên tiếng ngắt lời Tần Tâm Dật, “Ngươi không cần khẩn trương như thế.”
“Đúng vậy!” Võ Tiếu Thiên đột nhiên tỉnh ra, “Nếu đại sư huynh đã nói như vậy, nhất định sẽ không sai.”
“Tại sao?” Cảm kích liếc Lôi Ngọc một cái, Tần Tâm Dật quay đầu hỏi.
“Đại sư huynh ta y thuật rất cao minh.”
“Lôi cốc chủ tinh thông y lý?” Tần Tâm Dật giật mình không ít, “Tên hiệu của ngươi không phải ‘Độc thủ’ sao?”
Lôi Ngọc mỉm cười, thiếu niên trước mặt thẳng thắn đến đáng yêu, nói vậy diễn xuất sáng hôm nay đích thị là do tập luyện khá lâu mới có thể diễn đến nhuần nhuyễn đến thế. Thật sự là làm khó y rồi.
“Trước khi hạ độc người khác cần phải biết giải độc, đây cũng là một loại y thuật.” Lôi Ngọc khiêm tốn hiếm thấy nói, “Không dám nhận là tinh thông, chỉ là có biết một phần thôi.”
“Lôi cốc chủ…” Tần Tâm Dật vừa mở miệng đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che lại, tay kia của Võ Tiếu Thiên làm động tác chớ có lên tiếng. Tô Phóng cùng Lôi Ngọc một tả một hữu cực nhanh dán tại hai bên cửa, bốn người lẳng lặng đứng, yên lặng đợi…
Một cánh tay già nua khô gầy vững vàng đẩy cửa phòng, một bóng người linh hoạt lắc mình tiến vào.