Độc Thủ Diêm Vương Lệnh

Chương 6




“Ta?” Cổ Kinh sửng sốt, một lúc lâu sau mới hỏi lại, “Chẳng lẽ các hạ hoài nghi ta là hung thủ?”

“Một phần nhỏ là thế,” Con mắt đen như mực của Lôi Ngọc quét lên quét xuống, nói ra một câu khiến người khác cười ngất. “Còn chủ yếu là bởi vì ta nhìn ngươi không vừa mắt.”

“Lý do này là sao?!” Bùi Linh không nhịn được nổi giận.

“Với ta mà nói, lý do này đã rất đầy đủ.” Lôi Ngọc che miệng ngáp một cái, “Nếu Cổ công tử không muốn bị coi là hung thủ, vậy để chúng ta dưới lục soát, trên dò tìm đi, thế nào?”

Cổ Kinh oán hận trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp giống như nữ tử trước mắt, từ trong kẽ răng phun ra một chữ: “Hảo.”

Lúc này, mọi người đã đem trận địa chuyển dời đến phòng Hợi nằm ở một góc lầu một.

Cổ Kinh dùng sức đẩy cửa, lạnh lùng nói: “Xin mời.”

“Không khách khí.” Lôi Ngọc ngước mi, hai người bốn mắt giao nhau, nhãn quang lăng lệ trên không trung giao đấu mười tám đao, rốt cục Cổ Kinh dời tầm mắt đi trước.

Tô, Lôi hai người nghênh ngang bước vào đơn phòng của Cổ Kinh, trong phòng có một giường, một tủ, một bàn, hai cái ghế dựa, bài trí không khác gì phòng mão lầu ba.

“Hai vị không cần lục soát sao?” Cổ Kinh cười lạnh, “Sao còn chưa động thủ?”

“Cổ công tử cần gì phải gấp gáp?” Lôi Ngọc cười nhẹ, “Vạn nhất lục soát xảy ra điều gì…” y kéo dài thanh âm.

“Nếu ngươi có thể tìm ra chứng cớ gì, Cổ mỗ cam nguyện mặc cho người xử lý!” Khẩu khí Cổ Kinh hết sức cường ngạnh.

“Hảo.” Lôi Ngọc chắp tay hướng về phía khán giả trong phòng và ngoài cửa sổ, “Thỉnh các vị làm chứng,” Y nhìn La Thương Kính, “Cũng thỉnh La lão gia tử phán đoán suy luận theo lẽ công bằng.”

“Ngươi yên tâm,” La Thương Kính nghiêm nghị, “Là đúng là sai, lão phu nhất định sẽ luận xử công chính, tuyệt không thiên vị.”

“Như vậy, thứ cho tại hạ đi quá giới hạn.” Lôi Ngọc cười hì hì, “A Phóng, lục soát đi.”

“A Phóng?” Tô Phóng vốn là ngẩn ra, sau khi phục hồi tinh thần, chỉ chỉ cái mũi mình, “Ta lục soát?”

“Đương nhiên.” Lôi Ngọc giương khóe môi, lộ ra nụ cười sáng lạn vô cùng, nhất thời khiến mọi người chói mắt, “Loại sự tình này, ngươi không làm thì ai làm?”

Xem người trước mặt cười đến thiên chân vô tà, Tô Phóng chỉ thở dài một tiếng, ngoan ngoãn bắt đầu công tác tìm tòi.

Ghế dựa và bàn liếc mắt là thấy, không một chút khả nghi, những chỗ có thể tra, tủ treo quần áo rỗng tuếch, trong bao y phục chỉ có vài kiện quần áo đơn giản, dưới gối cái gì cũng không có, trong mắt Cổ Kinh mơ hồ hiện lên vẻ đắc ý.

Kéo áo ngủ bằng gấm chỉnh tề, xé sàng đan, một kiện áo đường vân vàng nhạt thình lình rơi xuống, kèm theo còn có một bình sứ. Cổ Kinh đột nhiên biến sắc, bốn phía thoáng chốc vang lên tiếng nghị luận.

“Di?”

“Kỳ quái…”

“Xiêm y này không phải giống vật kia như đúc sao?”

“Đúng a, nguyên lai Cổ huynh cũng có một kiện quần áo như vậy. Sao lại chưa từng thấy ngươi mặc qua?”

Bùi Linh tiến ra từ trong đám người, sắc mặt xanh mét, không nói tiếng nào cầm lấy hoàng sam bắt đầu kiểm tra, chỉ thấy một góc áo đã không cánh mà bay. Hai tay Bùi Linh khó có thể ức chế run lên, thật sự không muốn tin tưởng hảo hữu tương giao thân thiết lại chính là hung thủ sát hại đại ca kết nghĩa của mình.

“Chẳng thể trách…” Hắn lẩm bẩm.

“Chẳng thể trách cái gì?” Lôi Ngọc không để lọt lời nói thầm của Bùi Linh.

“Chẳng thể trách Cổ…” Không khoan nhượng đem chữ “huynh”nuốt trở vào, Bùi Linh cắn răng nói, “Hắn vừa mới rồi nói cho ta biết mảnh vải kia rất có thể bị xé ra từ y phục, nguyên lai hắn chính là…” Hai chữ “hung thủ” cũng nghẹn ở trong cổ nhất thời không thốt ra được.

“Cổ công tử,” Lôi Ngọc liếc về phía Cổ Kinh đã biến sắc, “Đây có thể coi là chứng cớ không?”

“Chứng cớ gì?!” Cổ Kinh bỗng nhiên giống như bị người chọc cho một đao mà kêu lên, “Rõ ràng là có người cố ý vu oan hãm hại!!”

“Vu oan hãm hại?” Lôi Ngọc trong tươi cười dôi ra một phần giả dối, y liếc về phía La Chính đang cúi người nhặt bình sứ, “Có thể thỉnh La thiếu hiệp nghiệm chứng một chút, nhìn xem trong bình chứa vật gì không?”

La Chính cẩn thận mở nắp bình, khẽ ngửi, tức khắc biến sắc: “Hạc đỉnh hồng.”

“Cái gì?!” Mọi người tới tấp tới gần quan sát.

“Là thật!”

“Đích thật là hạc đỉnh hồng.”

“Không thể nào!!” Cổ Kinh ngoài mạnh trong yếu rống to, hai tròng mắt tràn ra kinh hoàng hiển lộ đầy đủ nội tâm không yên, “Tuyệt đối không có khả năng!!”

“Ngươi nói không có khả năng…” Lôi Ngọc tiến sát từng bước, “Chẳng lẽ bình thuốc độc này tự động từ trên trời rơi xuống?”

“Không… cái chai này… không phải ta…” Không địch lại khí thế của đối phương, mồ hôi lạnh của Cổ Kinh ròng ròng chảy xuống, lảo đảo lui về phía sau.

“Ngươi nhẫn tâm đầu độc Lâu chưởng quỹ,” Lôi Ngọc thần sắc âm lãnh, lời nói sắc bén, “Hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, còn gì để nói không?”

“Ta, ta không…” Cổ Kinh bị sát khí trùng điệp buốt giá từ trên người Lôi Ngọc  phát ra ép tới thở không nổi, thần kinh trên dưới toàn thân đã căng đến cực điểm, tựa như cung đã lên dây.

“Hung thủ giết người to gan lớn mật. “Lôi Ngọc gắt gao theo dõi hắn, băng hàn chi khí càng thịnh, “Hạ độc giết người xong cư nhiên còn dám đem thuốc giấu trong phòng mình, quả thực…”

“Ta không có!”

Ba! Dây cung trong đầu Cổ Kinh đứt phựt, cả người lập tức mất khống chế, “Ta không có!! Đêm qua ta rõ ràng đem thuốc…” Giọng hắn đột nhiên dừng lại.

Chung quanh bỗng nhiên trầm tịch.

Tĩnh mịch.

“Tốt lắm”. Thanh âm lãnh khốc của Lôi Ngọc phiêu đãng trên không trung, “Tất cả mọi người nghe rõ rồi chứ?”

“Nhất thanh nhị sở.” Tề Hưởng nói từng chữ, từng chữ, thân mình chặn đứng đường lui của Cổ Kinh.

“Không ngờ ngươi thật sự là hung thủ!” Bùi Linh không còn hoài nghi, lập tức kìm không được đỏ vành mắt, khàn giọng nói, “Lâu đại ca đã làm gì khiến ngươi hạ độc thủ như vậy?”

“Độc thủ?” Đứng trước chúng nhân như hổ rình mồi, Cổ Kinh oán hận trừng mắt nhìn Lôi Ngọc, liệu định hôm nay chỉ sợ khó thoát thân. Một khi đã lật thuyền, cá chết lưới rách, vậy còn sợ cái gì, hắn cười hắc hắc, “Độc của ta, làm thế nào so được với ‘Độc thủ’ chân chính?”

“Độc thủ?!”

“Lôi Ngọc?”

“Hắn ở đâu?!” Lưu Phúc Toàn quát chói tai, “Có phải hắn phái ngươi tới?!”

“Hắn ở đây.” Ôm quyết tâm mọi người cùng chết, trong mắt Cổ Kinh tràn ngập vẻ âm tàn, “Không sai, Lâu Động Thiên là ta giết. Nhưng thù của phụ thân ngươi cùng nợ máu của Tần gia hơn trăm khẩu, đi mà đòi hắn!”

Hắn vươn tay, đầu ngón tay chỉ về nam tử tú mỹ ôn lương như ngọc đối diện.

Mọi người lần thứ hai đại chấn.

Thừa dịp mọi người còn nhìn ngó, kinh dị, căm hận, giật mình các loại, không rảnh chú ý hắn, Cổ Kinh mủi chân điểm một cái, vận nội công toàn lực phá thủng trần nhà nhảy lên lầu hai, tiếp tục từ cửa sổ lầu hai nhảy lên nóc nhà, vội vã bỏ trốn.

“Mau đuổi theo!!”

Sau mấy tiếng quát, đám người Tề Hưởng, Bùi Linh, La Chính liền phóng đi.

“Đừng để hắn chạy!” Lôi Ngọc hô lớn theo bóng lưng của Tô Phóng, sở dĩ y không đích thân đuổi bắt, cũng không phải vì không muốn đi, mà bởi vì La Thương Kính, Lưu Phúc Toàn, Tần Tâm Dật ba người xếp thành một hàng, nhất tề chặn đường đi của y.

“Ba vị có ý gì?” Lôi Ngọc khoanh tay, híp mắt nở nụ cười, cười đến mức làm cho người ta rét run.

“Đền mạng cho thân nhân của ta!” Tần Tâm Dật quát một tiếng, một kiếm vung tới; Lưu Phúc Toàn không nói tiếng nào, song quải quét qua; La Thương Kính vẫn chưa ra tay, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ ngưng thần đứng ở một bên, vô hình trung lại gia tăng cho đối phương không ít áp lực.

Lão hồ ly này! Lôi Ngọc tức giận thầm mắng một tiếng, ngón tay phải liên tiếp búng hai cái, trường kiếm của Tần Tâm Dật bay khỏi tay, cắm vào xà nhà; trên tay Lưu Phúc Toàn cũng chỉ còn lại một cây quải trượng.

“Các ngươi không phải đối thủ của ta,” Lôi Ngọc thản nhiên nói, “Lui ra đi.”

Hai người này làm sao chịu nghe?! Bọn hắn sớm nhận định Lôi Ngọc là hung thủ giết phụ thân, hủy toàn gia. Bi oán, thù giận, oán hận bao ngày há lại dễ dàng tan thành mây khói? Tần Tâm Dật rút chủy thủ từ trong tay áo, Lưu Phúc Toàn giơ lên đơn quải, một lần nữa đánh tới, từng chiêu thức cơ hồ như đều muốn đồng quy vu tận.

Lôi Ngọc lắc lắc đầu, y cũng không muốn triền đấu với hai kẻ điên mất đi lý trí, huống chi cách đó không xa còn có một lão hồ ly âm hiểm giảo hoạt, thâm trầm khó dò, du du nhiên nhiên tọa sơn quan hổ đấu. Trong lúc kích chiến, chỉ nghe “sưu, sưu” hai tiếng, nhanh như thiểm điện, hai đạo hồng quang đã đánh trúng ma huyệt Lưu, Tần hai người, đến ngay cả La Thương Kính cũng không kịp ra tay ngăn chặn. Ám khí sau khi rơi xuống đất, hãy còn xoay tròn không ngừng, chăm chú nhìn, nguyên lai là hai quả băng đường hồ lô hồng nhuận sáng bóng, lóng lánh đáng yêu.

“Nhị vị,” Lôi Ngọc cắn xâu băng đường hồ lô cuối cùng trong tay, từ từ nhai nuốt. “Sao phải xúc động như vậy? Có chuyện có thể từ từ nói.”

Dĩ nhiên hai người đã hóa tượng đất nhất tề trợn mắt nhìn.

“Còn có thể nói cái gì?!” Lưu Phúc Toàn tinh thần thảm đạm, hắn thê lương thốt ra, “Đều tại ta tài nghệ không bằng người, không thể thay tiên phụ báo thù. Hôm nay rơi vào tay ác tặc ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ý!”

“Đúng vậy!” Tần Tâm Dật ngang nhiên nói, “Chẳng qua mười tám năm sau…”

“Này, uy…” Lôi Ngọc thật sự nghe không vô, “Nhị vị sao lại tranh nhau đi đầu thai chuyển kiếp thế? Chuyện mười tám năm sau nào có ai biết?” Y nhìn phía Tần Tâm Dật, con ngươi trong veo như nước không khỏi trêu chọc, “Nói không chừng Diêm vương gia lại hứng lên đem ngươi chuyển kiếp thành nữ, đến lúc đó… làm sao bây giờ?”

Vèo, có người nhịn không được, cười ra tiếng.

Khuôn mặt tuấn dật xuất sắc của Tần Tâm Dật nổi lên vô hạn ráng hồng, không phải vì thẹn thùng, mà là phẫn nộ.

“Ta thấy ngươi không cần chuyển sang kiếp khác, cũng đã rất giống nữ nhân!!”

Thật đau! Đánh trúng chỗ yếu hại của Lôi Ngọc. Chỉ thấy sắc mặt y tái nhợt, lại xanh mét, hít một hơi thật sâu, sau đó lại từng chút, từng chút thở ra, cuối cùng lấy ánh mắt buồn bực đánh giá Tần Tâm Dật từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ánh mắt kỳ quái mang ý xấu khiến cho Tần Tâm Dật trong lòng kinh hãi, da đầu run lên.

Trong không khí quỷ dị, một bóng người bỗng nhiên chợt lóe, thay Tần Tâm Dật che đi ánh mắt cắn đốt của Lôi Ngọc.

Thiêm ca.

Vô luận ai nấy đều thấy được, người này cao lớn khôi ngô, câm mà không điếc nhưng võ công thực bình thường, khó có được chính là hắn không chút nào sợ hãi chắn trước mặt Lôi Ngọc, không chút sứt mẻ.

“Hảo một người trung bộc(đầy tớ trung thành)!” Bạch đạo minh chủ La Thương Kính La lão gia tử nghĩa bạc vân thiên, hào khí vạn trượng sau nửa ngày quan sát diễn biến, rốt cục long trọng kết luận. Hắn cao giọng khen ngợi, gõ nhịp mà thán. “Lôi cốc chủ, theo lão phu chứng kiến, ngươi cũng không phải thực sự muốn hạ sát thủ. Một khi đã như vậy, sao không tìm chỗ khoan dung mà độ lượng?”

Một tiếng “Lôi cốc chủ” này không thể nghi ngờ đã làm rõ thân phận đối phương, ánh mắt số đông chung quanh vốn còn mang theo một ít nghi hoặc trong nháy mắt đều biến thành khẳng định.

“Mới vừa rồi La lão gia tử cũng nhìn thấy,” Lôi Ngọc cười híp mắt nói, “Không phải ta không buông tha người, mà là người không buông tha ta.”

“Lưu, Tần nhị vị thế chất bị mất thân nhân, bi thương oán giận lâu dài ứ đọng trong tâm, làm việc khó tránh khỏi có điểm cực đoan.” La Thương Kính chắp tay, “Không biết Lôi cốc chủ có thể nể mặt lão phu mà dừng tay?”

“Nếu như tại hạ không đáp ứng?” Lôi Ngọc mâu quang chớp động.

“Như vậy… lão phu cũng chỉ đành liều mạng bồi quân tử, cùng Lôi cốc chủ quá chiêu.” La Thương Kính ngoài cười trong không cười nói.

Lời vừa thốt ra, không khí trong sân nhất thời khẩn trương lên. Hai nhân vật đứng đầu hắc đạo, bạch đạo sắp sửa khai chiến, chúng nhân đứng ngoài quan sát ánh mắt phát sáng, ngay cả thở mạnh cũng không dám hít một ngụm.

“Các ngươi muốn đánh sao?” Một trận gió mát quất vào mặt, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một người đã như lá rụng lặng yên không tiếng động đứng ở phía sau La Thương Kính. Nam tử quê mùa bình thường, thành thật, dễ ức hiếp ấy không thể nói là chói mắt, nhưng chiêu thức khinh công kia, quả thực là xinh đẹp đến cực điểm.

Cảm giác được áp lực từ phía sau truyền đến, La Thương Kính ngửa mặt lên trời ha ha cười: “Nhị vị chẳng lẽ định liên thủ tiến lên?”

“Liên thủ?” Nhãn châu Tô Phóng xoay động, “Đề nghị của La lão gia tử tựa hồ rất không tồi, tiểu Ngọc nhi, có muốn thử không?”

“Ta, không, muốn.”

Tiểu Ngọc nhi, đây là cái xưng hô gì? Lôi Ngọc cảm thấy da gà túa ra nổi đầy người, không khỏi nhăn mày nhíu mi. Những người khác thì lộ ra một bộ biểu tình “quả nhiên là thế”, người tướng mạo thường thường này, đại hán diện mạo xấu xí này quả nhiên có loại quan hệ đó với Tuyệt Tâm cốc cốc chủ đại nhân, nếu không há lại kêu thân thiết như thế?

Lôi Ngọc đảo cặp mắt trắng dã, xem ra thật sự là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nhìn không khí trầm mặc quỷ dị ái muội chung quanh, trong đầu mọi người vừa hiện lên ý niệm gì, thông tuệ như Lôi đại cốc chủ tự nhiên liếc mắt một cái liền biết. Cũng may Lôi Ngọc trời sinh bất kham, không để ý đến cách nhìn của người khác cùng ánh mắt của thế tục, nhưng trước mắt có một việc, thế nào cũng phải hỏi cho rõ ràng.

“Người đâu?”

“Nga,” Tô Phóng thành thật trả lời, “Ta bám theo, thấy Tề lão gia tử cùng La thiếu hiệp đã bắt được Cổ Kinh, bèn trở lại trước.”

“Hừ,” Lôi Ngọc tức giận hừ một tiếng, bị Tô Phóng quấy nhiễu như vậy, không khí giương cung bạt kiếm ban đầu đã tan tác không còn sót một mảnh, y nhìn La Thương Kính nói, “Tại hạ cũng không muốn đả thương người, chỉ hi vọng Lưu, Tần nhị vị công tử chớ có nghe hơi nồi chõ mà suy đoán lung tung.”

“Ngươi mới là…” Lưu, Tần hai người trăm miệng một lời, đáng tiếc chỉ hộc ra ba chữ liền bị bức phải câm miệng. Tô Phóng thản nhiên lắc đến bên cạnh bọn hắn, dễ dàng tránh khỏi Thiêm ca, giơ lên một ngón tay. Hiện tại, ma huyệt cùng á huyệt cùng bị phong bế, hai người chỉ có thể lấy ánh mắt để bày tỏ nội tâm căm giận mãnh liệt.

Trước có Lôi Ngọc, sau có Tô Phóng, dưới tình huống như vậy La đại hiệp tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, hắn thử thăm dò: “Ý tứ của Lôi cốc chủ là…”

“Hiện giờ võ lâm thịnh truyền huyết án cả nhà Tần gia là do Tuyệt Tâm cốc gây nên, Lưu công tử cũng khăng khăng nhận định Lôi Ngọc là cừu nhân giết cha, nếu ta nói đây chỉ là hiểu lầm, không biết La lão gia tử nghĩ thế nào?”

Trong mắt La Thương Kính tinh quang chợt lóe: “Lão phu và Ứng Thiên huynh là bạn thân, lời của Ứng Thiên huynh, lão phu há có thể không tin?”

“Như vậy,” Lôi Ngọc trong một thoáng nhìn chăm chú vào hắn, “La lão gia tử cũng cho rằng tại hạ là hung thủ sát hại Lưu lão gia tử?”

“Chuyện này còn phải đợi điều tra chứng thực,” La Thương Kính bình thản nói, “Không có chứng cớ, lão phu sẽ không tùy ý định luận.”

“La lão gia tử nói có lý.” Tô Phóng dùng sức vỗ tay, “Không có chứng cớ, thật sự là rất sâu sắc. Ta muốn hỏi các vị, ai có chứng cớ chứng minh cả nhà Tần gia là do Tuyệt Tâm cốc tiêu diệt?”

“Cái này… Lưu lão gia tử ngoại hiệu ‘Kim khẩu ngọc ngôn’, lời hắn nói, đâu thể sai được?”

“Đúng a, chỉ bằng kim tự chiêu bài ‘Kim khẩu ngọc ngôn’ đã đủ dư dả, còn cần chứng cớ gì nữa?”

“Lưu lão gia tử tệ nhân cũng thập phần bội phục, bất quá, việc này thật sự không phải nhỏ, ta cho rằng lời của tình… bằng hữu Lôi cốc chủ không phải không có lý.” Vừa nói là lão đại “Tuyệt mệnh sát” Mã Tranh trong “Truy vân tam sát”, may mắn hắn đột nhiên tỉnh ra, đem hai chữ “tình nhân” chuyển thành “bằng hữu”,  suýt tí nữa là cắn vào lưỡi mình.

“Mã huynh nói đúng,” bằng hữu hắc đạo hiển nhiên đảo hướng về bên Tuyệt Tâm cốc, “Chuyện này quả thật cần tra rõ từ đầu đến cuối một lần mới được.”

“Đúng vậy…”

“Tra rõ cái gì?! Chẳng lẽ Lưu lão gia tử ‘Kim khẩu ngọc ngôn’ còn chưa đủ phân lượng sao?”

“Phân lượng có ích lợi gì? Phải có chứng cớ! Chứng cớ mới là trọng yếu nhất!!”

“Hừ, chỉ toàn nói bậy! Rõ ràng là cố ý bao che!”

“XX nó! Ngươi nói cái gì?!”

“Hảo tiểu tử, dám chửi người!!”

“Chửi ngươi thì sao? Lão tử còn đánh ngươi nè!”

“Ngươi…”

Bảy mồm tám mõm, tình cảm quần chúng trào dâng, hắc bạch lưỡng đạo cách một khung cửa giằng co, ai cũng không chịu nhường một bước. Hiển nhiên  tiếp tục phát triển, chắc chắc sẽ biến thành một hồi võ lâm đại quần ẩu lớn nhất trong vài chục năm nay, lại bởi vì ba người (chính xác ra, là bốn người) xuất hiện, không khí lần thứ hai trầm xuống.

“Hắn tự vẫn.”

Cổ Kinh bị Tề Hưởng đặt trên mặt đất, hắn thất khiếu chảy máu, rành rành trúng độc mà chết.

La Chính thần sắc trầm trọng: “Chúng ta vừa bắt được hắn, hắn liền uống thuốc độc bỏ mình.”

“Là Hạc đỉnh hồng.” Bùi Linh sắc mặt xám như tro tàn bổ sung, trong vòng một ngày mất đi hai hảo hữu, tinh thần hắn có điểm hoảng hốt.

Quả nhiên, Cổ Kinh cũng là thành viên của “Ám sát”. Tô, Lôi hai người liếc nhau, lòng hiểu mà không nói.

“La đại ca,” Hồ Lạc Mai xưng hô vô cùng thân thiết, “Hắn có phải sợ tội tự sát hay không?”

“Có lẽ…” La Chính cười khổ.

“Tiểu Dật!” Tề Hưởng thoáng nhìn thấy bộ dáng Tần Tâm Dật, tức thì kinh hãi, “Ngươi làm sao vậy?!”

“Tần huynh đệ!” La Chính thất sắc.

“Hắn không việc gì,” Lôi Ngọc miễn cưỡng nói, “A Phóng.” Y đưa mắt ra hiệu.

Bắt được tín hiệu của đối phương, Tô Phóng đứng ở cạnh Lưu, Tần ngầm hiểu, lập tức đưa tay điểm nhẹ, chưa chạm đến người, huyệt đạo đã tự giải.

“Cách không điểm huyệt!” Tề Hưởng động dung.

“Chút tài mọn, không đáng nhắc đến.” Tô Phóng khiêm tốn nói.

Lưu Phúc Toàn, Tần Tâm Dật nhất tề quát một tiếng, song song nhún người nhảy lên. Cuối cùng La Thương Kính nhanh tay lẹ mắt, kịp thời cản lại Lưu Phúc Toàn, lại nhìn bên kia, thắt lưng Tần Tâm Dật đang bị ách bộc (đầy tớ câm) liều mạng ôm, không chịu buông ra.

“Thiêm ca! Buông tay!!” Tần Tâm Dật dùng lực giãy dụa, y nộ khí công tâm, trướng đến mặt đỏ bừng, lại thêm một phần diễm lệ. Vẻ kinh tâm động phách này nháy mắt khiến cho cả đám người choáng váng.

“Sớm đã bảo các ngươi đừng xúc động.” Lôi Ngọc nhìn hai người cấp bách muốn nhào lên, trong giọng nói không khỏi có chút mỉa mai, “Nếu muốn tìm người báo thù, trước tiên nên khổ luyện nhiều năm rồi nói sau.”

“Tên ác tặc ngươi…”Lưu Phúc Toàn nghiến răng nghiến lợi.

“Này, đừng nói khó nghe như vậy.” Lôi Ngọc nghiêng mắt nhìn, “Bổn cốc chủ khi nào làm tặc?”

“Ngươi…”

“Xem ra dù ta có cho ngươi biết ta không giết phụ thân ngươi, ngươi cũng sẽ không tin?”

“Đương nhiên!”

“Thật đúng là như đinh đóng cột a!” Lôi Ngọc chắt lưỡi thở dài, “Tuổi không lớn, thái độ làm người lại cố chấp, thực dễ làm điều xằng bậy.” Y vẻ mặt tiếc hận quay về phía Tần Tâm Dật, “Ngươi sao?”

“Ta cũng không tin!” Tần Tâm Dật bởi vì tránh không thoát khỏi cánh tay tráng kiện phía sau mà tức giận không thôi, “Ngươi nói Dẫn Nguyệt phái ta không phải do Tuyệt Tâm cốc tiêu diệt, vậy đưa ra chứng cớ a!!”

“Chứng cớ ư…” Lôi Ngọc lấy ngón trỏ gõ cằm, “Trước mắt còn không có. Bất quá,” Y lời nói xoay chuyển, nghiêm mặt nói, “Nếu các vị nguyện ý cho ta thời gian một tháng, tại hạ cam đoan có thể tìm ra hung phạm.”

“Nói thật đơn giản!” Lưu Phúc Toàn khinh thường, “Hung phạm cái gì? Tìm không thấy thì sao?”

“Nếu tìm không thấy, Lôi Ngọc cam nguyện tự trói hai tay, mặc cho Lưu, Tần nhị vị công tử xử trí.”

Là thống soái hắc đạo đệ nhất đại bang phái, lời của Tuyệt Tâm cốc cốc chủ trước công chúng tất nhiên là rất có phân lượng, từng chữ từng chữ giống như đóng đinh trên thiết bản.

“Lời của Lôi cốc chủ là thực?” Tề Hưởng vẻ mặt nghiêm túc.

“Thiên chân vạn xác.”

“Quân tử nhất ngôn.”

“Tứ mã nan truy.”

“Hảo.” Tề Hưởng dùng ánh mắt ngăn Tần Tâm Dật đang muốn lên tiếng, nhìn về phía La Thương Kính, “Ý La huynh thế nào?”

“Nếu Lôi cốc chủ tự tin như thế, lão phu cũng không dị nghị.” La Thương Kính ha ha cười, “Chỉ là việc hôm nay, nhất định phải thỉnh một vị đến làm chứng phán đoán suy luận đúng sai, để tránh đến lúc đó song phương bất bình.”

“Lời của La huynh rất đúng.” Tề Hưởng gật đầu. Chính là, nên đến đâu tìm một nhân vật tương đương với La, Lôi hai người để chủ trì công đạo?

“Triêu Mộ lâu.” Có người đề nghị.

“Đúng vậy, chúng ta có thể thỉnh Tô lâu chủ ra mặt.”

“Hắn không được.” Tô Phóng một hơi bác bỏ.

“Vì sao?”

“Bởi vì ta chính là Tô Phóng.”

Toàn bộ im lìm. Trong vòng một ngày chịu quá nhiều kích thích, đến nỗi thần kinh mọi người cũng trở nên chậm chạp, đầu óc có điểm choáng váng, không biết phải làm sao.

“Như vậy a,” thật lâu sau, rốt cục có người mở miệng, “Với …giao tình của Tô lâu chủ và Lôi cốc chủ, hiển nhiên là không thể thành người làm chứng.”

“Lão phu cũng có chọn một người,” La Thương Kính cất cao giọng, “Lôi cốc chủ thấy phương trượng Tung Sơn thiếu lâm Trí Thiện đại sư có thể gánh được trọng trách này không?”

Trí Thiện đại sư xử sự công chính, cương trực ngay thẳng, người trong võ lâm đều biết và tán dương. Lại thêm hắn học thức uyên bác, võ nghệ tinh trạm, thái độ làm người nhân từ độ lượng, bình dị gần gũi. Bởi vậy, vô luận hắc đạo, bạch đạo, người người đều kính ngưỡng.

“Ta không  ý kiến.” Lôi Ngọc nhận lời.

“Như vậy, mùng chín tháng chín chúng ta tái kiến tại Thiếu Lâm tự.” La Thương Kính nhìn khắp bốn phía, “Các bằng hữu cảm thấy hứng thú không ngại thì cùng đi giúp vui.”

“Hảo!” Chung quanh một mảnh vang dội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.