Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 85-1: Sủng nàng lên tận trời! (1)




Tả Thương Minh trước khi rời đi lại thâm sâu nhìn thoáng qua Đường Vân Nhiễm nằm trên giường, sau đó liền cùng những người khác vội vàng lui ra.

Đường Vân Nhiễm nằm ở trên giường, tâm tình đã hoàn toàn hỗn loạn. Trong đầu ả một mực nghĩ Tả Thương Minh sao lại tiến cung, còn có mục đích của hắn tiến cung.

Mà phía sau đại điện đột nhiên truyền đến một trận âm thanh nam nữ thì thầm. Suy nghĩ của Đường Vân Nhiễm bị đánh gãy, theo phương hướng thanh âm nhìn qua, thấy được Mộ Dung Long Thịnh mặc long bào màu vàng đang ôm một nữ tử mặc sa mỏng đi đến.

Hai người nhẹ nhàng đi đến cạnh giường.

Toàn thân Đường Vân Nhiễm bị gấm vóc bọc, không có phương tiện đứng dậy, chỉ có thể mở to đôi mắt thu thủy óng ánh rụt rè nhìn Mộ Dung Long Thịnh, sau khẽ cắn môi thẹn thùng gọi một câu: "Hoàng Thượng..."

Mộ Dung Long Thịnh tự hỏi gặp qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ kia của Đường Vân Nhiễm, vẫn là nhịn không được thất thần. Quả nhiên như Quân Cơ Lạc nói về nàng vậy, Đường gia Đại tiểu thư xinh đẹp như tiên nữ trên trời.

Ngay khi Mộ Dung Long Thịnh đang đánh giá Đường Vân Nhiễm, ánh mắt Đường Vân Nhiễm cũng nhanh chóng đem Mộ Dung Long Thịnh cùng nữ tử hắn ôm rất nhanh đánh giá một lần. Ả vốn nghĩ đến mình sẽ cùng một hoàng đế hình tượng cực kỳ ngu ngốc, lôi thôi lên giường. Nhưng ông trời coi như đối với ả cũng không tồi. Tuy rằng Mộ Dung Long Thịnh tuổi hơi lớn một chút, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng của ả.

Hơn nữa ông ta cũng không tệ như trong tưởng tượng của ả như vậy, xem tuổi của ông ta, ả có thể khẳng định khi ông ta trẻ tuổi diện mạo so với Mộ Dung Nhược Hồng cùng Mộ Dung Ôn Trạch cũng không kém. Chỉ là hiện tại, đại khái là do tửu sắc quá độ cho nên trên mặt ông ta thật ra làm cho người ta một loại cảm giác dâm tà.

Mộ Dung Long Thịnh đã buông nữ tử ông ta đang ôm ra, bàn tay của ông ta mang theo một chút khẩn trương nhẹ vỗ về hai má bóng loáng như ngọc của ả, Đường Vân Nhiễm khẽ cắn cánh môi trong mắt có tia thản nhiên lóe ra.

Nữ tử bị Mộ Dung Long Thịnh xem nhẹ kia có chút không vui, tay nàng ta ôm lấy cánh tay Mộ Dung Long Thịnh, hai khối tròn trước ngực ở trên người Mộ Dung Long Thịnh nhẹ nhàng cọ xát.

Chỗ sâu trong mắt Đường Vân Nhiễm hiện lên một tia tàn ác, dám cùng ả tranh giành nam nhân à, muốn chết!

Đường Vân Nhiễm chu môi hé mở, khi ngón tay Mộ Dung Long Thịnh lướt qua môi của ả, đôi môi anh đào nhỏ của ả hé mở chủ động ngậm ngón trỏ của ông ta, rất có kỹ xảo nhẹ mút ngón trỏ của ông ta.

Mộ Dung Long Thịnh bị mút toàn thân giống như bị sét đánh qua, ánh mắt nhìn về phía ả cũng có lửa nóng lên. Tay ông ta đẩy nữ tử dán ở trên người ông ta ra, sau đó tay đem gấm vóc hoa lệ bọc trên người Đường Vân Nhiễm mở ra.

Một khối thân thể hoàn mỹ đến mức tận cùng xuất hiện ở trước mắt Mộ Dung Long Thịnh. Hai khối trước ngực ả căng tròn no đủ, bụng tinh xảo trơn nhẵn, eo nhỏ nhắn trong suốt không chịu nổi nắm chặt, hai chân nhỏ nhắn thẳng tắp nằm ở trên giường.

Tình dục trong mắt Mộ Dung Long Thịnh cuộc trào, đôi tay ông ta lại mang theo khẩn trương từ vai ả chậm rãi khẽ vuốt xuống, xúc cảm trơn mềm làm cho ông ta vừa lòng giương lên khóe miệng.

Quả nhiên là đã a!

Đường Vân Nhiễm nhìn thấy tia sáng trong mắt Mộ Dung Long Thịnh, ả đã biết mình thành công hơn phân nửa. Mộ Dung Long Thịnh bị tư sắc của ả mê hoặc. Tuy nói đại bộ phận nữ nhân cùng Mộ Dung Long Thịnh lên giường sẽ bị tra tấn đến chết, nhưng không phải có ngoại lệ sao? Thục phi trong cung không có chết, trái lại còn sinh ra hài tử cho hoàng đế.

Thục phi lợi hại như thế nào, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người thì làm sao có thể so với nàng ta chứ? Thân thể của ả không phải là luôn luôn có thể cho ả lợi ích khi để nam nhân hưởng dụng sao?

So với Mộ Dung Ôn Trạch nhẫn tâm, còn có Mộ Dung Nhược Hồng ngu ngốc vô năng, tối thiểu hiện tại Mộ Dung Long Thịnh cao cao tại thượng quyền thế trên tay ngập trời. Chỉ cần ả hầu hạ Mộ Dung Long Thịnh thật tốt, không nói đến Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng ngay cả Quân Cơ Lạc, về sau thấy ả cũng không phải ngoan ngoãn hành lễ sao?

Trong lòng Đường Vân Nhiễm tính toán, đôi mắt đẹp trong suốt của ả nhìn về phía Mộ Dung Long Thịnh. Mộ Dung Long Thịnh vuốt ve thân thể của ả, dưới thân đã muốn rục rịch.

Ông ta xoay người một cái cả người liền trèo lên giường, tay nâng cằm tinh xảo của Đường Vân Nhiễm lên.

Mà nữ nhân kia bị Mộ Dung Long Thịnh đẩy ra lúc này cũng không cam tâm, trèo lên giường. Nhưng lại bị Mộ Dung Long Thịnh có mới nới cũ đẩy xuống. Đường Vân Nhiễm ở dưới thân ông ta xấu hổ như một con tiểu bạch thỏ thuần khiết nhu thuận. Chân nhỏ của ả nâng lên vì không thể quan sát mà ở trên đùi Mộ Dung Long Thịnh điểm nhẹ, Mộ Dung Long Thịnh cười ha ha, rất nhanh liền cúi xuống thân thể của ả bừa bãi chà đạp.

Đường Vân Nhiễm ở dưới thân ông ta ra sức mềm mại rên rỉ, thanh âm như mèo kêu thật kích thích Mộ Dung Long Thịnh. Mộ Dung Long Thịnh đột nhiên đem Đường Vân Nhiễm từ trên giường túm lên, ôm ả nhảy xuống giường.

Đường Vân Nhiễm không biết ông ta muốn làm cái gì, nhưng ngay sau đó cả thân mình của ả đã bị Mộ Dung Long Thịnh ép lên vách tường bên cạnh. Sau đó Mộ Dung Long Thịnh liền từ phía sau thân thể của ả tiến vào.

"A!" Đường Vân Nhiễm lúc này thật sự là đau thét chói tai ra tiếng.

Mộ Dung Long Thịnh ở trong thân thể của ả đánh thẳng về phía trước, chốc lát lại làm cho ả nâng lên một chân, chốc lát lại làm cho ả như con mèo con chó khom thắt lưng. Đường Vân Nhiễm cho rằng với tuổi của ông ta, hẳn là không bao lâu ông ta sẽ dừng lại.

Nhưng một phen chiến đấu này của Mộ Dung Long Thịnh, ý chí chiến đấu của ông ta càng đánh càng hăng, Đường Vân Nhiễm chỉ có thể một lần rồi lại một lần chịu đựng ông ta tàn phá.

Đến cuối cùng, sau Mộ Dung Long Thịnh gầm nhẹ một tiếng, đem chất lỏng dục vọng của ông ta lưu hết lại trong thân thể của ả. Đường Vân Nhiễm phủ phục ghé vào bờ vai của ông ta, ả lúc này mới cảm nhận được một ánh mắt gai góc hướng ả phóng lại.

Nàng quay lại nhìn qua, thấy được nữ nhân trước đó Mộ Dung Long Thịnh mang tới lúc này đang dùng ánh mắt oán hận nhìn ả. Đường Vân Nhiễm nhếch khóe miệng, lấy tư thế ngạo nghễ của người thắng hướng nàng ta hất cằm lên, trong mắt là cười nhạo cùng châm chọc đối với nữ nhân lõa thể kia.

Chính mình không có bản lĩnh giữ lại nam nhân, vậy không nên trách người khác cướp đi nam nhân của mình.

Sau một trận hoan ái.

Đường Vân Nhiễm mới vừa nhắm mắt chợp mắt không bao lâu, ả xoay người một cái cảm thấy được người bên cạnh ả đã không còn, ả đột nhiên từ trên giường bừng tỉnh lại.

Lập tức có cung nữ đi đến cạnh giường, cúi thắt lưng, cung kính nói: "Tiểu chủ tử."

"Hoàng Thượng đâu?" Đường Vân Nhiễm chỉ cảm thấy mộng đẹp dễ tỉnh, trước đó không lâu ả mới cùng Mộ Dung Long Thịnh mây mưa thất thường, mà hiện tại ông ta liền...

Cung nữ kia chi tiết hồi đáp: "Khởi bẩm tiểu chủ tử, Hoàng Thượng sau khi tiểu chủ tử ngủ. Hôm nay là ngày đại hôn của Cửu Thiên Tuế, Cửu Thiên Tuế chuẩn bị phần đại lễ cho Hoàng Thượng, cảm kích Hoàng Thượng ân điển. Hiện tại Hoàng Thượng di giá đến xem đại lễ Cửu Thiên Tuế tặng."

Sắc mặt Đường Vân Nhiễm trầm xuống, trong lòng không thoải mái, luôn cảm thấy Quân Cơ Lạc muốn phá hư kế hoạch của ả.

Mà lúc này, có ma ma bưng tới chén nước canh đen lên, mặt biểu cảm với Đường Vân Nhiễm: "Tiểu chủ tử, mời dùng canh."

Đường Vân Nhiễm nhìn nước canh đen kia liếc mắt một cái, lông mày không tự giác vặn lại. Canh này nhất định chính là tị tử thang, nếu uống xong ả không thể mang thai.

"Trước để đó đi, ta chờ nguội sẽ uống." Đường Vân Nhiễm lãnh đạm nói.

Ma ma kia làm như đã sớm nhìn quen loại phi tần không chịu uống tị tử thang này. Bà ta ôn hoà cười nói: "Tiểu chủ tử, canh này chính là Hoàng Thượng đặc biệt phân phó nhất định phải cho người uống. Nếu người ngại canh nóng, có thể trước đặt ở một bên cho nguội. Bất quá, nên uống thì phải uống bằng không chính là kháng chỉ."

Nữ nhân bị Mộ Dung Long Thịnh sủng hạnh quá nhiều, cho dù diện mạo Đường Vân Nhiễm cực kỳ làm cho người ta kinh diễm nhưng ai biết Mộ Dung Long Thịnh có mới nới cũ lúc này đây sẽ sủng ái nàng ta bao lâu. Cho nên, cung nữ ma ma này đó cũng sẽ không rất coi trọng Đường Vân Nhiễm.

Đường Vân Nhiễm nhếch lên khóe miệng lập tức liền ngấm ngầm cúi xuống.

Ả ta ở trong lòng ác độc mắng ma ma trước mặt này một câu, sau mới không tình nguyện tiếp nhận chén thuốc kia, ngưỡng cổ đổ hết xuống.

Ma ma thu bát lại, liền căn cứ quy củ lui xuống.

Sau thời gian đại khái một nén nhang, có nội thị đem Đường Vân Nhiễm tắm rửa xong lại đưa vào tẩm điện của Mộ Dung Long Thịnh. Chạng vạng, có thánh chỉ xuống dưới sắc phong Đường Vân Nhiễm làm bát phẩm mỹ nhân chuyển đến Lan Hi điện.

Mà đồng thời cùng ả sắc phong nghe nói còn có hai mỹ nhân Tây Vực. Hai mỹ nhân này nghe nói là do Quân Cơ Lạc hiến cho Mộ Dung Long Thịnh. Cùng Đường Vân Nhiễm so sánh, hai mỹ nhân Tây Vực kia đích xác không mỹ mạo bằng ả. Nhưng hai người này là tỷ muội song sinh dáng người vô cùng tốt, hai nữ một ôn nhu như nước một nhiệt tình như lửa, ở trên giường lăn một vòng, một nam ngự hai nữ. Đương nhiên gây cho Mộ Dung Long Thịnh cảm giác kích thích hơn.

Mà khi Đường Vân Nhiễm nghe đến tin tức này, gân xanh trên trán ả nhanh chóng co giật mạnh mẽ. Ả như thế nào cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên của ả sẽ bị so sánh như vậy.

Quân Cơ Lạc... Quân Cơ Lạc...

Móng tay Đường Vân Nhiễm dùng sức đâm vào thịt trong lòng bàn tay, trong mắt phát ra một tia khát máu. Ả thề ở trong lòng, một ngày nào đó sẽ làm cho Quân Cơ Lạc giống như con chó phủ phục quỳ gối dưới thân thể của ả, khẽ liếm hài của ả để trả thù cho nhục nhã hắn đối với ả.

Đường Vân Nhiễm mang theo Tiểu Đào Nhi chuyển vào Lan Hi điện. Mà khi mấy nội thị cùng cung nữ Lan Hi điện thỉnh an ả, ả lập tức thấy được Tả Thương Minh quỳ gối trong đám người.

Ánh mắt Tả Thương Minh khi nhìn ả vĩnh viễn đều là mang theo si mê không thay đổi. Đường Vân Nhiễm rất quen thuộc loại ánh mắt này của hắn. Hơn nữa trước đó ả vẫn cho rằng Tả Thương Minh là nam nhân có bản lĩnh, cho đến sau khi hắn bị Quân Cơ Lạc chém rớt cái kia, ả mới cảm thấy hắn không còn giá trị lợi dụng.

Bất quá lúc này đây, có thể ở trong hoàng cung thấy hắn một lần nữa, trong lòng Đường Vân Nhiễm lại nổi lên ý lợi dụng hắn. Dù sao ở trong thâm cung, nhiều bằng hữu vẫn tốt hơn so với nhiều địch nhân.

"Ngươi tên là gì?" Khóe miệng Đường Vân Nhiễm khẽ mỉm, cười nhìn Tả Thương Minh. Tả Thương Minh cúi đầu, thái độ cung kính mà khiêm tốn: "Nô tài tên Cát Tường."

"Vết sẹo này trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra thế?" Ánh mắt ả sáng ngời, tiếp tục hỏi.

Tả Thương Minh cắn chặt răng, nhẹ giọng hồi đáp: "Hồi bẩm Đường mỹ nhân, nô tài bị người ta đâm."

"Ngẩng đầu lên!"

Tả Thương Minh thật sự nhu thuận ngẩng đầu, trong ánh mắt có một tia u ám xẹt qua nhưng hắn khiêm tốn ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm đối với biểu hiện của hắn như vậy vừa lòng đến cực điểm. Ả phất tay, nói với những người khác: "Cát Tường lưu lại, những người khác đều có thể lui xuống."

Rất nhanh, trong điện cũng chỉ còn lại Tả Thương Minh cùng Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm nhìn chằm chằm Tả Thương Minh trong hốc mắt rất nhanh bịt kín một tầng sương mù, ả nhẹ giọng nói khẽ: "Thương Minh!"

Thân mình Tả Thương Minh chấn động, dường như luyến tiếc nhìn ả khóc nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay cho Đường Vân Nhiễm lau, nhưng lại nghĩ đến thân phận của mình liền nhanh đưa tay khăn hướng lại trong lòng bàn tay vặn, lo lắng nói: "Đường mỹ nhân, người đừng khóc..."

"Thương Minh, bọn họ đều khi dễ ta... Mộ Dung Ôn Trạch hắn vì sợ đắc tội phụ hoàng hắn đem ta đưa đến bên người hoàng thượng, Mộ Dung Nhược Hồng càng không bảo vệ được ta... Hôm nay ta mới vừa được Hoàng Thượng sủng hạnh, Quân Cơ Lạc nơi đó liền an bài cho Hoàng Thượng hai mỹ nhân Tây Vực... Thương Minh, có phải ta cũng sẽ bị Hoàng Thượng quên triệt để hay không?"

Nước mắt của ả tràn mi mà ra trong suốt dán tại trên hai má, làm cho người ta thấy liền đau lòng.

Tả Thương Minh nhìn ả, thân mình cứng lại, tiếp theo mới tiến lên lấy tay giúp ả lau nước mắt trong suốt trên mặt, sau đó giơ tay lên thề với ả nói:

"Nhiễm Nhi, lúc này đây ta tiến cung hoàn toàn chính là vì nàng. Ta thề, chỉ cần có ta ở một ngày ta nhất định sẽ vì nàng máu chảy đầu rơi, chết mới thôi."

"Thương Minh, cũng là huynh đối với ta tốt nhất." Đường Vân Nhiễm cảm động chảy nước mắt xuống.

"Ta đây cũng thề, chỉ cần ta có thể ở hậu cung này sống yên ổn, ngày sau nhất định cùng huynh cùng chung phồn hoa thịnh thế." Ngữ khí của Đường Vân Nhiễm chân thành tha thiết, khuôn mặt rõ ràng làm cho người ta nhìn thấy sẽ tin tưởng lời của ả.

Nhưng hai người này tựa hồ đều quên thề là trọng yếu nhất, nếu sau này vi phạm lời thề phải nhận cái dạng trừng phạt gì.

Bóng đêm chậm rãi ảm đạm xuống. Sau khi Quân Cơ Lạc tiếp đón xong một đoàn lớn bằng hữu, rốt cục có chút hỗn độn bước tới tân phòng. Chỉ là cô nương đêm nay hắn mới cưới hình như hoàn toàn không chuẩn bị thực hiện lời hứa làm thê tử của nàng.

Trong tân phòng ngọn nến đã thổi tắt, ngoài tân phòng mười mấy gia đinh còn đứng canh cửa như môn thần. Nếu hắn xông vào, chỉ sợ đêm tân hôn đêm nay sẽ máu chảy thành sông, vậy là điềm xấu.

Đương nhiên, mất tinh thần lớn như vậy rốt cục cũng đem được cây cỏ non lấy về nhà, hắn đương nhiên sẽ không bày đó mà không ăn.

Cũng may, trong phủ Cửu Thiên Tuế này chính là hang hồ ly của hắn, nàng cho rằng tối nay nàng có thể bình an bảo vệ trinh tiết? Ách, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng!

Trong đôi mắt phượng của Quân Cơ Lạc hiện lên tia giảo hoạt vui vẻ, nghiêng người hướng thư phòng rời đi. Nhưng sau thời gian đại khái một nén nhang, Đường Tứ Tứ trong tân phòng đã bị trượng phu tân hôn của nàng “cướp" ra khỏi tân phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.