Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 81: Thà làm thê hoạn quan, không làm thiếp hoàng tử (2)




"Ngươi nữ tử không biết cảm thấy thẹn mà, cả đời này cũng sẽ không có người nguyện ý cưới ngươi. Nhưng lúc này đây nếu thanh danh của bổn hoàng tử đã bị ngươi làm bẩn, cũng đành ủy khuất bản thân một lần, nếu ngươi nguyện ý giả chết, sau đó đổi thân phận làm thiếp thất của ta, ta sẽ tạm nguyện ý!"

Mộ Dung Nhược Hồng hai tay chắp sau lưng, mang theo vẻ khinh thường cao cao tại thượng, giống như là bố thí tên khất cái bố thí cho Đường Tứ Tứ.

Khóe miệng Đường Tứ Tứ mỉm cười, ánh mắt càng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

"Nếu như thế, trước tiên Tứ Tứ phải cảm tạ Ngũ hoàng tử. Đáng tiếc, trước khi ngài tới, Thái tử điện hạ cũng đã tới. Ngài ấy cũng nguyện ý nạp Tứ Tứ làm thiếp, nhưng cách nói chuyện của ngài ấy khách khí hơn so với Ngũ hoàng tử ngài nhiều.

Nếu đều là làm thiếp, chỉ bằng thái độ của Ngũ hoàng tử, nếu Tứ Tứ thật sự muốn làm thiếp, vậy ít nhất cũng nguyện ý làm thiếp cho Thái tử điện hạ." Mà ngươi, liền mang theo ngạo mạn của ngươi cút ra xa đi.

Nghe xong lời nói của Đường Tứ Tứ, khóe miệng Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra một chút châm biếm.

"Đường Tứ Tứ, ngươi cho là bổn hoàng tử là thật muốn tới nạp ngươi làm thiếp sao? Đương nhiên không phải! Bổn hoàng tử chính là muốn đến đây để phỉ nhổ ngươi. Đường đường là Trưởng nữ của Đường gia, lại bị một tên đại hoạn quan làm bẩn. Đường Tứ Tứ, nhìn đến bộ dáng thấp hèn của ngươi hiện tại, bổn hoàng tử thực vui vẻ."

Mộ Dung Nhược Hồng biết có Mộ Dung Ôn Trạch, Đường Tứ Tứ khẳng định sẽ không làm thiếp thất của hắn. Nếu không có khả năng, hắn như thế nào cũng phải mắng cho đã miệng. Nữ nhân lòng dạ thối tha này, hắn đã sớm muốn mắng từ lâu.

"Đường Tứ Tứ, ngươi chỉ là một tiểu thư quan gia, ai cho ngươi lá gan nhiều lần coi rẻ bổn hoàng tử? Chờ xem, về sau ngươi sẽ còn phải nhận đau khổ lớn hơn nữa." Trên gương mặt tuấn tú như thiên tiên của hắn tràn đầy tàn độc.

Đối mặt với trào phúng của hắn, tâm tình Đường Tứ Tứ vẫn vô cùng tốt. Sở dĩ hắn nhục mạ nàng như vậy, đơn giản chính vì nàng không có ngốc giống như kiếp trước, ngoan ngoãn bị bọn họ đùa nghịch.

Nàng thản nhiên ngồi trở lại trên ghế, nâng lên chén trà ngon, nhẹ nhấp mấy ngụm, đem cánh môi hồng nhuận làm ướt, cuối cùng mới ngẩng đầu cười như không cười nhìn về phía hắn:

"Ngũ hoàng tử nếu đã biết giễu cợt Tứ Tứ, vậy sao không nhìn lại chính mình? Trước kia ngài đi theo Thái tử điện hạ, ngài cùng Thất công chúa tựa như hai con chó nhà có tang túng thiếu bám riết Thái tử điện hạ. Hiện tại Thái tử điện hạ sớm đã ghét bỏ hai con chó nhà có tang như các người, ngài mất đi chủ nhân, lại không được Hoàng Thượng sủng ái, hiện tại ngài đã hoàn toàn rơi vào hoàn cảnh chó điên gặp người liền cắn. Một hoàng tử có thể lưu lạc thành bộ dáng rẻ mạt như ngài bây giờ, thật sự là làm cho người ta nhìn sướng mắt."

Nếu Mộ Dung Nhược Hồng đã dám khiêu khích nàng, nàng cũng không có lý do cho hắn sắc mặt tốt.

"Lớn mật! Ngươi dám vũ nhục bổn hoàng tử!" Mộ Dung Nhược Hồng xông lên trước, giương tay bổ về phía tách trà Đường Tứ Tứ đang cầm trong tay. Mà lúc này Đường Tứ Tứ liền đem chén trà hắt hết lên mặt Mộ Dung Nhược Hồng.

Trên mặt Mộ Dung Nhược Hồng dính nước trà còn có bã trà, nhìn có chút chật vật. Hai mắt hắn phun lửa, trong lòng thầm hận, lại giương tay phải bổ về phía Đường Tứ Tứ nhưng ngay sau đó, hắn liền phát ra một trận tiếng kêu thảm thiết.

Nguyên nhân, giữa không trung đột nhiên có một cái roi sắc bén đánh tới gan bàn tay của hắn.

Hắn đau đớn, biểu tình trên mặt đều trở nên dữ tợn.

Mà Đường Tứ Tứ lúc này cũng thấy được Quân Cơ Lạc đột nhiên xuất hiện ở cửa. Hôm nay Quân Cơ Lạc mặc cẩm bào cổ tròn màu xanh trang trí hoa văn, trên cẩm bào còn dùng tơ vàng thêu một ít bụi gai, cả người phong thần tuấn lãng như ngày xưa, cũng kiêu ngạo ương ngạnh như ngày xưa.

Nghĩ đến Quân Cơ Lạc đêm hôm đó gây cho của nàng sỉ nhục, Đường Tứ Tứ liền quay đầu tránh ánh mắt hắn phóng đến.

"Quân Cơ Lạc..." Mộ Dung Nhược Hồng đau đến nhe răng trợn mắt, sao tên hoạn quan này lại xuất hiện ở đây, hắn thật sự là chịu đủ hắn ta!

Quân Cơ Lạc thấy Đường Tứ Tứ ra vẻ như không muốn nhìn thấy hắn, trong đôi mắt tối đen của hắn hiện lên tia giảo hoạt, nhàn nhã bình thản bước chọn một vị trí, ở đối diện Đường Tứ Tứ ngồi xuống.

"Hôm nay bản đốc thực tình mời Đường Thượng thư đến doanh trại quân đội làm khách. Nhưng Đường Thượng thư không biết như thế nào, trên đường đột nhiên liền ngất đi. Bản đốc lại phải vào cung, nên tiện đường liền đem Đường Thượng thư mang về đây, thuận đường lại đến thăm nàng!"

Hắn nhẹ giọng nói với Đường Tứ Tứ.

Nếu Đường Trọng Nguyên lúc này có mặt ở đây nhất định sẽ ngẩng mặt thét dài hướng ông trời lên án Quân Cơ Lạc đã đối với ông ta làm chuyện cực kỳ tàn ác. Nguyên nhân, hôm nay ông ta đến phủ Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc liền đem ông ta như khỉ mà đùa giỡn.

Quân Cơ Lạc thế nhưng biến thái đến mức cho người đưa ông ta - đường đường Thượng thư Tiêu Quốc đẩy vào trong lồng thú. Ở trong lồng, có hai con chó săn đói bụng mấy ngày. Kết quả cuối cùng là khi hai con chó kia xông về phía ông ta, ông ta bị dọa chảy cả nước tiểu, cả người đều mất đi tri giác.

Tuy nói sau đó Quân Cơ Lạc quả thực đem ông ta về đây, nhưng bóng ma của ông ta có thể trong một hai tháng đều không tiêu trừ được. Hiện tại Đường Trọng Nguyên tự thân đã khó bảo toàn, lại càng không cần nói trong một tháng tới này sẽ tìm Đường Tứ Tứ làm khó dễ.

Đường Tứ Tứ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Quân Cơ Lạc, nàng đứng lên muốn tránh hắn.

Mà Mộ Dung Nhược Hồng lại là đem vẻ mặt của hai người thu vào đáy mắt, cười khẩy nói: "Cửu Thiên Tuế, thì ra ngài thích loại nữ nhân nông cạn này. Ha ha, quả nhiên là thái giám tịnh thân mà, loại mặt hàng mà người bình thường không thèm nhìn tới, Cửu Thiên Tuế lại cố tình đem nàng trở thành bảo bối."

Quân Cơ Lạc chỉ lành lạnh nhìn hắn một cái, liền dùng lời nói ác độc nhất đả kích nói:

"Bản đốc tuy rằng là thái giám, nhưng tốt xấu vẫn là có mắt nhìn. Không giống người nào đó, tự cho là thông minh nghĩ muốn động tay động chân vào chân tuyển tú nữ. Đáng tiếc, nàng ta là nữ nhân của Hoàng Thượng... Cho dù Hoàng Thượng dùng nàng ta xong, đem nàng ta vứt bỏ giống phế vật, nàng ta vẫn là nữ nhân của Hoàng Thượng. Mà Ngũ hoàng tử ngươi, đời này muốn kết hôn với nàng ta là không có khả năng. Không chỉ có như vậy, chỉ sợ là ngươi vĩnh viễn đều không chiếm được thân thể nàng ta. Cho dù cuối cùng cho ngươi chiếm được, đó cũng chỉ là một chiếc giày rách bị Hoàng Thượng dùng qua."

Quân Cơ Lạc nói tới đây, lại mở miệng khích lệ Đường Tứ Tứ: "Mà bản đốc thì may mắn hơn ngươi nhiều. Tứ Tứ dáng vóc của nàng cũng rất được, thân thể của nàng cũng trong sạch. Bản đốc cảm thấy nàng hơn Đường Vân Nhiễm rất nhiều, tốt hơn cũng không chỉ một chút."

"Nữ dâm phụ trong miệng người đời, nhưng đối với nữ nhân của hoàng thượng thì tốt hơn rất rất nhiều." Lời nói của Quân Cơ Lạc đâm vào lòng Mộ Dung Nhược Hồng đau vô cùng, Nhiễm Nhi băng thanh ngọc khiết của hắn nếu cuối cùng thật sự lọt vào mắt phụ hoàng hắn, vậy sau này...

Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng trầm xuống, nhưng rất nhanh lại an ủi chính mình, Nhiễm Nhi của hắn thông minh như vậy, nàng nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tránh sủng hạnh của phụ hoàng hắn.

Quân Cơ Lạc đem hai chân tao nhã bắt chéo, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm bóng loáng của mình, nghiền ngẫm cười:

"Đúng vậy,nữ dâm phụ trong miệng người đời ít ra tốt hơn nhiều, huống chi nàng ta lại là nữ nhân của phụ hoàng ngươi. Ngũ hoàng tử khi ngươi cùng nàng ta trộm tình lúc ấy chắc đặc biệt cảm thấy càng kích thích."

"Quân Cơ Lạc, ngươi không cần ngậm máu phun người. Chỉ bằng mấy câu ngươi nói vừa rồi, bổn hoàng tử có thể dâng thư cho phụ hoàng, trị ngươi tội coi rẻ hoàng quyền!" Hai tay Mộ Dung Nhược Hồng nắm thành quyền, nổi giận, thế cho nên gân xanh trên trán không ngừng thình thịch nhảy lên.

Quân Cơ Lạc từ trên ghế đứng lên, đi đến trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng đang phẫn nộ, đột nhiên nắm cổ áo hắn lên, xa xôi cười nói: "Bản đốc chưa bao giờ đem con chó nhà có tang như ngươi để vào mắt. Bản đốc không chỉ có mắng ngươi mà còn muốn đánh ngươi!"

Còn chưa nói xong, nắm tay của Quân Cơ Lạc đã đánh vào bụng Mộ Dung Nhược Hồng. Mộ Dung Nhược Hồng bị đau, miệng lại la hét muốn đi gặp phụ hoàng hắn cáo trạng.

Hai mắt Quân Cơ Lạc đã ẩn chứa sát khí, khinh miệt nói: "Ngoài ra bản đốc muốn nói cho ngươi biết, Hoàng Thượng đã đáp ứng thỉnh cầu cưới Đường Tứ Tứ của bản đốc. Tứ Tứ nhà ta, mọi thứ đều tốt! Ta luyến tiếc cho nàng làm thiếp cho tên súc sinh như ngươi!"

Quân Cơ Lạc lại đánh hắn hai cái, sau đó mới buông hắn ra. Bất quá lại ngạo nghễ nhấc chân đá vào mông hắn. Mộ Dung Nhược Hồng ngã trên mặt đất, chịu đựng đau đớn trên người, chỉ vào Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc nói: "Đừng tưởng rằng bổn hoàng tử không được sủng, là có thể cho các ngươi khi dễ. Hai người các ngươi chờ cho ta, bổn hoàng tử nhất định sẽ đến chỗ phụ hoàng ta cáo trạng các ngươi."

Mộ Dung Nhược Hồng cắn răng, không cam lòng ôm bụng đi. Hắn trong lòng thề, nhất định phải làm cho Quân Cơ Lạc nếm thử chút sỉ nhục mà hôm nay hắn phải chịu.

Mà sau khi hắn rời đi, trong phòng chỉ còn lại Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc nghiêng thân qua, híp mắt nhìn Đường Tứ Tứ.

"Ta muốn vào cung gặp cậu ta!" Nàng híp mắt, nghênh hướng Quân Cơ Lạc đánh giá.

"Ta muốn cưới nàng!" Trong con mắt u ám của Quân Cơ Lạc ánh lên lóng lánh sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm Đường Tứ Tứ, tựa như một con mãnh thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.

Đường Tứ Tứ bị hắn nhìn chăm chú như vậy, rốt cục suy yếu. Nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, cất cao âm lượng, đem lời nói của mình lại lặp lại một lần: "Ta muốn vào cung gặp cậu ta!"

"Ta muốn cưới nàng!" Quân Cơ Lạc cũng đem lời nói của mình lặp lại một lần, tia nhìn trong đôi mắt càng thêm cực nóng.

"Cửu Thiên Tuế, ngươi đừng luôn nói những lời này được không? Ta... hiện tại trong lòng ta rất loạn... Ngươi không nên ép ta quyết định được không?" Được rồi, Đường Tứ Tứ thừa nhận mình chỉ là nữ nhi, trình độ vô sỉ của mình bại bởi Quân Cơ Lạc. Nàng thật sự là... Đấu không lại hắn.

"Ta muốn cưới nàng!" không để cho "con mồi" có cơ hội chạy trốn gì, Quân Cơ Lạc lại cực kỳ khí phách nói lại thật mạnh, hơn nữa đi tới trước vài bước đem Đường Tứ Tứ bức lui đến một góc.

Đường Tứ Tứ cúi mắt, ánh mắt dĩ nhiên không dám cùng Quân Cơ Lạc nhìn nhau.

Quân Cơ Lạc này đáng giận, nàng thật sự là hận hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại ngại quyền thế của hắn nên không thể động đến hắn a!

Quân Cơ Lạc lại nhếch khóe miệng, vừa lòng thấy được trên má nàng hiện lên hai vệt đỏ ửng không biết là bị tức giận hay là ngượng ngùng.

"Thân thể của nàng bản đốc đã xem qua, sờ qua, ôm qua... Nếu nàng cứ kiên quyết không gả cho bản đốc, hôm nay bản đốc phải đem đệ đệ của nàng bắt đi." Tay Quân Cơ Lạc nâng cằm của nàng, lộ ra một nụ cười đầy lưu manh, thần thái kia hoàn toàn không có gì khác với đám du côn đầu đường đùa giỡn nữ nhân đàng hoàng.

Đường Tứ Tứ thật sự bị hắn bức điên rồi, nàng cười khổ nhìn hắn: "Cửu Thiên Tuế, ngươi rốt cuộc coi trọng Tứ Tứ ở điểm nào, Tứ Tứ lập tức sửa lại có được không?"

Quân Cơ Lạc đưa thân mình anh tuấn của hắn trực tiếp phủ ở trên người nàng, lại dán sát ở bên tai nàng, cười nói: "Nàng không đổi được. Bởi vì bản đốc là tên lưu manh, thích trâu già gặm cỏ non, thích bộ dạng khi cởi sạch y phục của nàng."

"Ngươi hạ lưu..." Đường Tứ Tứ thấy mình lại bị hắn đùa giỡn, trong lòng nàng xấu hổ và giận dữ, tay nâng lên chuẩn bị cho hắn một cái tát. Nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng ở giữa không trung bị một bàn tay to gắt gao bao lại, Đường Tứ Tứ trợn mắt nhìn, trên gương mặt thanh tú đã trầm một mảnh.

"Cửu Thiên Tuế, nếu ngươi tiếp tục bức ta! Ta nhất quyết, cùng lắm thì cái gì cũng không quản không để ý nữa, trực tiếp nghĩ ngang, trực tiếp chết là được." Đường Tứ Tứ cảm thấy tiếp tục cùng Quân Cơ Lạc dây dưa như vậy, nàng sẽ phát điên mất.

Nam nhân này, hắn không chỉ là thái giám hơn nữa hắn rất giảo hoạt, nàng nghiêm trọng hoài nghi nếu mình thật sự gả cho hắn, cuối cùng có thể bị hắn hãm hại hay không!

Trong đôi mắt phượng mênh mông của Quân Cơ Lạc tràn đầy ý cười hài hước:

"Không sao. Ta thuộc loại người có khẩu vị nặng. Nếu nàng chết, ta cho lão Tiết đem thi thể của nàng phơi nắng thành thây khô, đến lúc đó buổi tối ta sẽ ôm thi thể của nàng mà ngủ. Hắc hắc..."

Thật sự là muốn sống không thể muốn chết không được mà.

Đường Tứ Tứ khẽ cắn môi, cánh môi dưới hàm răng hiện ra một vết máu.

Quân Cơ Lạc lại kề sát vào nàng, hai người cơ hồ mặt đối mặt, hắn thở ra hơi thở cực nóng phả lên gương mặt của nàng, tóc gáy toàn thân Đường Tứ Tứ đều dựng thẳng lên.

"Như vậy, bây giờ nàng nên quyết định. Nàng rốt cuộc là gả cho bản đốc hay là không gả cho bản đốc?"

Đường Tứ Tứ u oán nhìn hắn một cái, quay đầu không trả lời câu hỏi của hắn. Hai tay Quân Cơ Lạc chợt ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu khẽ hôn lên cánh môi kiều diễm của nàng.

"Tuy rằng bản đốc không phải nam nhân bình thường, nhưng bản đốc cũng là hiểu được thương hương tiếc ngọc. Nếu nàng không chịu gả cho bản đốc cũng có thể, bản đốc cũng sẽ không cưỡng cầu nàng. Hiện tại bản đốc liền tiến cung đi nói với Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ cùng Ngũ hoàng tử đều cải trang đến Đường phủ, bọn họ đều muốn nạp Đường Nhị tiểu thư làm thiếp, đạt được mục đích bọn họ muốn mượn sức Uy Viễn Đại tướng quân."

Đây là cái mà hắn gọi là thương hương tiếc ngọc? Đây là hắn không cưỡng cầu? Trời ạ! Nếu hắn thực sự tiến cung bẩm báo cùng hoàng đế như vậy, nàng dám cam đoan, đầu của cậu nàng chỉ sợ phải chuyển nhà!

Đường Tứ Tứ thở dài ra một hơi, thất bại gục đầu xuống, buồn bã nói, "Được rồi, ta gả... Nhưng ta cũng có điều kiện. Về sau chúng ta thành thân, một tháng số lần cùng giường ngủ không thể vượt qua ba lần. Hơn nữa nếu là khi thân thể ta không thoải mái, ngươi không thể bắt buộc ta." Nàng ngay tại hàng tháng chung giường ngủ cùng hắn mấy ngày cũng đã thấy ghê tởm rồi!

Quân Cơ Lạc như tưởng thưởng hôn hai má của nàng, tâm tình vô cùng tốt, khóe miệng cũng nhếch lên cao cao.

"Tốt, điều kiện của nàng bản đốc hoàn toàn đồng ý."

Tiểu thê tử này của hắn, đến lúc này còn muốn đào hố hắn. Hắc hắc, bất quá đây chứng minh khẳng định trước đó hắn vẫn chưa đào hố nàng nhảy đủ. Chỉ cần thành thân, dù bản lĩnh nàng lớn đến đâu, cũng chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.

"Vậy bây giờ ta có thể tiến cung đi gặp cậu ta được không?" Lông mi dài của nàng hơi nhếch lên, trưng cầu hỏi.

TG: Ta thật sâu sắc khinh bỉ Cửu Thiên Tuế. Tứ Tứ căn bản đấu không lại Cửu Thiên Tuế. Chỉ có thể chờ cậu nàng nhanh tới chống đỡ. Chương sau sẽ là hai tên hồ ly cao nhất đấu nhau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.