Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 66-2: Cửu Thiên Tuế thật là gã khốn kiếp không hơn không kém! (2)




Hắn sao lại đến đây? Trưởng công chúa nghi hoặc nghĩ.

Trong trí nhớ của nàng, Quân Cơ Lạc chưa bao giờ tham gia yến hội nào mà hoàng tử tổ chức.

Không thể nghĩ được đáp án, Trưởng công chúa chỉ phải cùng cung nữ bên người mình trở lại đại sảnh Thái tử phủ.

Trong đại sảnh, ngoài vài vị hoàng tử ra, người khác đều rào rào quỳ xuống hướng Quân Cơ Lạc hành lễ.

Hôm nay Quân Cơ Lạc mặc một kiện trường bào gấm màu xanh trời, áo bào bên trong lộ ra hoa văn hoa dâm bụt màu trắng ở viền, thắt lưng khảm ngọc, thân dài thẳng như ngọc, thật ra dị thường anh tuấn lạnh lùng.

hắn chớp đôi mắt u ám, ánh mắt từ trong đám người quét một vòng, cũng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

"Cửu Thiên Tuế, xin mời người ngồi.” Mộ Dung Ôn Trạch cho người thêm một cái ghế ở gần vị trí của hắn. Quân Cơ Lạc tựa hồ có chút không yên lòng, không so đo an vị ngồi xuống.

"Đều đứng lên đi. Chỉ là hôm nay bản đốc nhàn rỗi, tới nơi này quấy rầy.” Quân Cơ Lạc trên chân mang một đôi hài mới tinh, đôi mắt phượng mênh mông chứa uy phong, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mang theo một chút cuồng vọng.

Giữa sân trong lúc nhất thời yên tĩnh không tiếng động. Đường Vân Nhiễm từng bị Quân Cơ Lạc nhục nhã qua vài lần, hiện tại nhìn thấy hắn, vẫn là có vẻ kiêng kị hắn. Bất quá nhìn đến bộ dáng cuồng vọng như vậy của Quân Cơ Lạc, trong lòng nàng ta trừ bỏ đối với Quân Cơ Lạc căm hận, còn là cực kỳ hâm mộ.

Ngày nào đó, nếu nàng ta cũng quân lâm thiên hạ, nàng ta nhất định làm cho mọi người hoặc là động vật trên đại lục đều phủ phục quỳ gối dưới chân nàng ta.

Tính nàng ta chính là như thế, hoặc là không làm, hoặc là sẽ làm cường đại nhất.

Không khí náo nhiệt ban đầu bởi vì Quân Cơ Lạc đến mà lạnh ngắt, ngẫm lại, Quân Cơ Lạc ngồi đó tựa như núi, người dưới làm sao còn có tâm tình đàm tiếu chứ.

Quân Cơ Lạc hai tay ôm ngực, liếc nho trên bàn một cái, lập tức có thị vệ tiến lên lấy trái nho, lột vỏ đưa đến bên miệng Quân Cơ Lạc, miệng Quân Cơ Lạc giữ nho, ăn vào miệng, chỉ chốc lát sau lại đem hạt nho phun ra.

"Bản đốc có chút buồn, các ngươi ai có biện pháp làm cho bản đốc vui vẻ một phen, bản đốc sẽ trọng thưởng!"

Quân Cơ Lạc nói tới đây, đột nhiên tạm dừng, ánh mắt dừng ở trên người Trạng nguyên Trầm Túy Thạch, "Hay là Trầm Trạng nguyên học vài tiếng chó sủa làm cho bản đốc vui một phen?" Quân Cơ Lạc cười tươi sáng, rõ ràng là yêu cầu phi thường vô sỉ lại bị hắn nói rất chính nghĩa.

Trầm Túy Thạch giận dữ, vô vị cự tuyệt nói, "Cửu Thiên Tuế, Trầm mỗ gian khổ học tập, khổ học hơn mười năm, là muốn dốc sức vì triều đình.” Mà không phải học chó sủa cho ngươi nghe.

Đối với chuyện Trầm Túy Thạch dám chống đối Quân Cơ Lạc, mọi người cũng không ai dám ủng hộ Trầm Túy Thạch. Bởi vì trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, Quân Cơ Lạc là hoạn quan tính cách "vặn vẹo đến biến thái", đắc tội đại hoạn quan, hậu quả đương nhiên sẽ thực thảm.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói cự tuyệt của Trầm Túy Thạch, Quân Cơ Lạc cười lưu manh, tay sờ chiếc cằm dị thường bóng loáng của hắn, "Trầm Trạng nguyên quả nhiên là trụ cột nước nhà. Vừa vặn trong tay bản đốc có một quyển sách ghi lại mấy ngày nay Trầm Trạng nguyên đã dốc sức vì triều đình như thế nào.”

Thị vệ bên người Quân Cơ Lạc như là trước đó đã sớm chuẩn bị tốt, từ trong tay áo rút ra một quyển sách, cung kính đưa cho Quân Cơ Lạc. Tay Quân Cơ Lạc mở quyển sách dày kia ra, lười biếng đọc, "Ngày bảy tháng trước, giờ Dậu, Trầm Trạng nguyên vào Ỷ Thúy lâu, hơn nữa kêu hai vị cô nương Tần Phương, Y Hồng trong lâu bồi đêm, giờ Thìn ngày hôm sau mới rời đi.

Ngày tám tháng trước, hoàng hôn, Trầm Trạng nguyên và vài vị bạn tốt cùng nhau lên thuyền hoa đi ngoại ô. Ngày ấy thời tiết lạnh, khi Trầm Trạng nguyên khó kìm lòng nổi, lại ban ngày tuyên dâm, trực tiếp muốn hai vị thanh quan nhi xướng khúc ở trong thuyền hoa. Khi thanh quan nhi không muốn, Trầm Trạng nguyên còn sai người đem một vị thanh quan nhi ném xuống hồ, cuối cùng thanh quan nhi mới bất đắc dĩ ủy thân.

Ngày chín tháng trước, buổi trưa, Trầm Trạng nguyên cùng tiểu thiếp trong nhà ban ngày tuyên dâm..."

Trái lại, mọi người trong sân nghiêng đầu đem ánh mắt đồng loạt quét qua Trầm Túy Thạch.

Ai có thể nghĩ đến Trầm Trạng nguyên luôn luôn lấy chính nhân quân tử mà nói hiển nhiên là người háo sắc như thế. Hơn nữa hắn còn tàn bạo đàn áp hai nữ tử... Chậc chậc, trong sân rất nhiều người đều bắt đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Trầm Túy Thạch. Trầm Túy Thạch cúi đầu, khuôn mặt lúc này đã đen đến đáng sợ.

Nhưng thế thì sao chứ, Quân Cơ Lạc thích nhất là làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng. Hắn đem quyển sách kia trả lại cho thị vệ bên cạnh, cười nói, "Trầm Trạng nguyên, như thế không biết ngươi có nể mặt học vài tiếng chó kêu làm cho bản đốc vui vẻ không? Chỉ cần bản đốc vui vẻ, bản đốc sẽ không tiếp tục bóc trần ngươi.”

Lời này ý tứ rất rõ ràng, nếu ngươi không học vài tiếng chó kêu, bản đốc sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Hai tay Trầm Túy Thạch nắm thành quyền, toàn thân buộc chặt, sau một hồi lâu, hắn mới "Gâu gâu" hai tiếng.

"Trầm Trạng Nguyên, bản đốc già rồi, cái lỗ tai này đã không còn tốt, nghe không rõ ngươi đang nói cái gì?" Quân Cơ Lạc làm động tác ngoáy lỗ tai, biểu tình trên mặt càn rỡ làm cho người ta nghiến răng vang khanh khách.

Trầm Túy Thạch không thể không đề cao âm lượng, lại "Gâu gâu" hai tiếng.

"Trầm Trạng Nguyên, buổi sáng ngươi không có ăn cơm sao? Thanh âm sao lại nhỏ như vậy. Bản đốc là thật sự không nghe thấy.” Quân Cơ Lạc lại miễn cưỡng nói, Trầm Túy Thạch gần như cắn răng, rồi lại không thể không há to miệng, "Gâu – gâu gâu –"

Chung quanh hoàn toàn im lặng ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống mặt đất đều có thể nghe được rõ ràng. Đường Vân Nhiễm biết con cờ Trầm Túy Thạch này đã hoàn toàn bị phế bỏ. Hắn bị Quân Cơ Lạc bắt được khuyết điểm, nữ tử xuất thân tốt trong Hoàng Thành sẽ không gả cho hắn.

Đường Vân Nhiễm cùng Mộ Dung Nhược Hồng nhìn nhau một chút, trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng gần như muốn phun lửa. Một tên Trầm Túy Thạch hai năm trước hắn đã bắt đầu đào tạo. Ở trên người hắn ta, hắn đã đầu tư không ít tinh lực. Nhưng thật không ngờ lại dễ dàng bị Quân Cơ Lạc làm hỏng như thế.

Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng uất ức gần như muốn hộc máu.

"Thái tử điện hạ, không tốt... không tốt rồi, Thất công chúa bị té xuống hồ..." một nha hoàn Thái tử phủ vội vã chạy đến, quỳ gối trước mặt Mộ Dung Ôn Trạch.

"Cái gì? Vân Tiện bây giờ ở nơi nào?" Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng chấn động, nhanh chóng hét lên với nha hoàn kia.

Tiểu nha hoàn kia nơm nớp lo sợ nói, "Thất công chúa ở hoa viên gần hồ... Nghe các ma ma nói là bị Đường Nhị tiểu thư đẩy xuống.”

Quân Cơ Lạc nghe được bốn chữ "Đường Nhị tiểu thư", đôi mắt u ám nảy lên ý cười biến hoá kỳ lạ, khó trách hắn không nhìn thấy nàng ở trong này, thì ra là chạy ra ngoài chơi. Giỏi, cực kì giỏi. Có thể đem tiểu ác ma Mộ Dung Vân Tiện đẩy ngã xuống hồ, thật sự là rất rất giỏi!

Mộ Dung Nhược Hồng theo hướng hoa viên chạy tới. Quân Cơ Lạc từ trên ghế đứng lên, lộ ra nụ cười còn tươi đẹp hơn hoa, sửa sang lại y phục nói, "đã có náo nhiệt để xem, chúng ta cũng đừng đứng đây nhàn rỗi, cùng đi đi.”

Dáng vẻ của hắn ta lúc này hoàn toàn là một bộ dáng e sợ thiên hạ không loạn, rất nhiều người ở trong lòng mắng Quân Cơ Lạc là "biến thái".

Nhưng mà “biến thái” trong lòng mọi người này thản nhiên thả hai tay, đi về hướng hoa viên. Phía sau hắn, mọi người đương nhiên cũng phải rào rạt đi theo.

Trưởng công chúa kéo Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch, nàng rất nhanh đem chuyện núi giả vừa rồi đại khái nói cho Mộ Dung Ôn Trạch. Trên gương mặt ôn nhuận nho nhã của Mộ Dung Ôn Trạch lộ ra nụ cười khinh miệt.

Yên tâm, nếu hắn có thể giúp được Đường Tứ Tứ, nhất định sẽ giúp nàng.

Quân Cơ Lạc vừa đến hoa viên ven hồ, liền thấy được Đường Tứ Tứ ngã ngồi trên mặt đất còn có Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện đang ở trong hồ không ngừng giãy dụa dưới nước.

Sau khi Đường Tứ Tứ vừa rồi từ núi giả đào thoát, muốn đến đình hóng mát ven hồ nghỉ ngơi. Nào biết Mộ Dung Vân Tiện âm hồn bất tán cũng lại đây.

Sau khi Mộ Dung Vân Tiện làm ra vẻ ngây thơ cùng nàng nói rất nhiều, lại cố ý lôi kéo tay nàng đi đến ven hồ, nói muốn Đường Tứ Tứ hái cây lau cho nàng ta. Đường Tứ Tứ vừa mới xoay người làm bộ muốn ngồi xổm xuống, tay Mộ Dung Vân Tiện liền muốn đẩy nàng. Mà động tác của nàng ta đều phản chiếu trên mặt nước, Đường Tứ Tứ đương nhiên sẽ không ngốc cho nàng ta đẩy xuống hồ.

Thân mình nàng đột nhiên nhoáng lên, nhích qua bên cạnh. Mà Mộ Dung Vân Tiện lại mất đà chới với, trượt té xuống hồ.

Mà sau khi nàng ta rớt xuống hồ, ma ma một bên kêu oan uổng là nàng đẩy người xuống hồ, một bên phái người đi tìm người tới cứu Mộ Dung Vân Tiện.

Đường Tứ Tứ thật không ngờ nhanh như vậy lại cùng Quân Cơ Lạc gặp mặt, khi nhìn thấy hắn, tình hình đêm đó liền quay về rõ ràng trong đầu nàng, nàng buồn bực hắn, sâu trong lòng còn đối với hắn sinh ra một tia chán ghét.

Hiện giờ nàng càng không hề nhìn Quân Cơ Lạc nhiều thêm một chút, trực tiếp quay đầu.

Quân Cơ Lạc thấy nàng chỉ liếc mắt nhìn mình một cái liền dời tầm mắt, biết là mình đã đem nàng dọa sợ. Hắn khẽ nâng cằm, tay vuốt ve chiếc cằm bóng loáng không hề có râu.

Mộ Dung Nhược Hồng nhảy xuống hồ cứu Mộ Dung Vân Tiện lên. Vừa lên đến nơi, Mộ Dung Vân Tiện cắn răng, ủy khuất nhào vào lòng Mộ Dung Nhược Hồng, "Ngũ hoàng huynh, Đường Tứ Tứ nàng ấy khi dễ muội, nàng ấy đem muội đẩy xuống hồ... Hắt xì..."

Hai mắt Mộ Dung Nhược Hồng nhiễm đỏ, ánh mắt oán hận trợn trừng nhìn Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ bình thản không thèm để ý, loại tiểu xiếc này nàng có thể ứng phó.

Đường Vân Nhiễm từ trong đám người lượn lờ đi ra ngoài, nàng ta đến trước mặt Mộ Dung Vân Tiện, thập phần tự trách nói, "Thất công chúa, Tứ Tứ nàng ấy vì sao đẩy người xuống hồ? Ngoài ra, thỉnh Thất công chúa yên tâm. Vân Nhiễm tuyệt đối sẽ không thiên vị, nếu thật là do Tứ Tứ đẩy người xuống hồ, Vân Nhiễm nhất định sẽ bắt Tứ Tứ dập đầu xin lỗi người.”

"Dập đầu xin lỗi thôi à, nước lạnh như vậy, bản cung lại ở trong hồ lâu như vậy..." Mộ Dung Vân Tiện giơ lên khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn, cặp mắt như chanh đen kia lóe ra chính là tràn đầy ủy khuất.

Mộ Dung Nhược Hồng nghiến răng nghiến lợi, phẫn hận nói, "Đường Tứ Tứ, lòng dạ của ngươi sao ác độc như thế. Vân Tiện mới vài tuổi, mặc dù là nàng ấy thật sự chọc giận ngươi, ngươi nói nàng ấy vài câu là được, cần gì phải đẩy nàng ấy xuống hồ.”

Đường Tứ Tứ cười nhàn nhạt, tay đem tóc mai tán loạn của mình thu sửa lại, khinh miệt nói, "Thì ra ở trong mắt các vị, Đường Tứ Tứ ta chính là một người vụng về như lợn vậy, dưới tình huống có ma ma bên người Thất công chúa còn có thể đẩy Thất công chúa xuống hồ. Chẳng lẽ ta là ngại mệnh mình quá dài?"

Mộ Dung Vân Tiện kinh ngạc, vừa rồi nàng ta cũng là lúc rơi xuống nước mới nghĩ đến giá họa Đường Tứ Tứ, hiện giờ bị Tứ Tứ nói như vậy, nàng ta có chút hối hận vừa rồi qua loa. Nhưng sự tình đã tới tình trạng này, nàng ta không thể không kiên trì nói, "Đường Tứ Tứ, ý tứ của ngươi chẳng lẽ là ta tự mình nhảy sông tự vận? Còn nữa, nói không chừng ngươi cố ý lợi dụng lối suy nghĩ nghịch hướng để làm chuyện này.”

"Khụ khụ..."

Đường Tứ Tứ cười khinh miệt, vừa định mở miệng vì mình rửa trong sạch. Quân Cơ Lạc cũng nặng nề ho nhẹ một tiếng, lập tức mở miệng nói, "Hiện tại hai bên nói đều có lý. Không bằng như vậy đi, dù sao bản đốc cũng đang nhàn rỗi, sẽ thay chủ nhà Thái tử điện hạ thẩm tra vụ án này.”

Đường Tứ Tứ hơi kinh ngạc, Mộ Dung Vân Tiện, Mộ Dung Nhược Hồng cả kinh, Đường Vân Nhiễm kinh hãi.

Trưởng công chúa đột nhiên cười thanh nhã, đoan trang nói, "Đúng vậy, hiện tại công nói công có ý, bà nói bà có lý, không bằng để cho Cửu Thiên Tuế đến tra xét.”

Trưởng công chúa đồng ý, Mộ Dung Ôn Trạch cũng cười nói, "Bản Thái tử tin tưởng năng lực Cửu Thiên Tuế.”

Mộ Dung Vân Tiện biết Quân Cơ Lạc lợi hại, cho nên đáng trống lui binh. "Không cần, chuyện của ta cùng Đường Tứ Tứ chỉ là chuyện hai tiểu cô nương nháo ầm ĩ, không cần kinh động Cửu Thiên Tuế.”

"Cần chứ! Bản đốc thực nguyện ý vì Thất công chúa cống hiến sức lực.” Quân Cơ Lạc âm trầm cười, "Còn thỉnh Thất công chúa phối hợp với bản đốc, nếu không, chính là Thất công chúa trong lòng có ám muội muốn oan uổng cho người tốt.”

Quân Cơ Lạc nói như vậy, người khác làm sao còn dám phản bác.

Mà hai thị vệ bên cạnh Quân Cơ Lạc lúc này nhanh chóng tiến lên, kéo Mộ Dung Vân Tiện toàn thân đã ướt đẫm từ trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng ra, trên mặt Mộ Dung Nhược Hồng hiện ra tia nhìn hung ác, liều mạng bảo vệ Mộ Dung Vân Tiện.

Trưởng công chúa cất tiếng cười khẩy nói, "Nhược Hồng, bản cung cùng Thái tử đều tin tưởng năng lực xử án của Cửu Thiên Tuế, nếu ngươi không chịu phối hợp, sẽ làm cho người ta đối với Thất muội sinh ra hoài nghi.”

Mộ Dung Nhược Hồng lúc này mới không thể không buông Mộ Dung Vân Tiện trong lòng ra.

Hai thị vệ đem Mộ Dung Vân Tiện "Đỡ" đi tới ven hồ, sau đó lui ra, mà Quân Cơ Lạc lại đi đến bên người Mộ Dung Vân Tiện, cười nhẹ nói, "Thất công chúa, bản đốc muốn đặc biệt tái hiện hiện trường vụ án. Xin hỏi, Đường Nhị tiểu thư là đẩy ngươi xuống hồ như thế này sao?" Quân Cơ Lạc hỏi còn chưa có hỏi xong, tay hắn đã từ sau lưng Mộ Dung Vân Tiện đẩy đi.

"Phù phù" một tiếng, ngay sau đó Mộ Dung Vân Tiện lại rớt xuống hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.