Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 237: Cửu Thiên Tuế xuất hiện (IV)




Editor: Jun

Vừa nghe thấy tiểu nương tử của mình sẽ tới, Quân Cơ Lac rất có tinh thần, vội vàng sửa sang lại tóc tai quần áo trên người, bộ dáng như công tử nho nhã cúi mắt nhìn phía trong viện...

Nhưng rất nhanh sau đó đôi mắt của hắn tối xuống. Khi hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong viện hắc y nhân dẫn một ít nữ nhân mặc đồ cưới đỏ thẫm trên mặt đội khăn đi ra.

Quân Cơ Lạc đếm nhanh có tới mười tám nữ tử, các nàng từ hình thể tới cách ăn mặc ngay cả cách điđứng cũng giống nhau. nói cách khác khi chùm khăn lên thì không thể phân biệt được trong đám nữ tử đó ai mới là Tứ Tứ của hắn.

Dạ Kiêu Cửu nhếch khóe miệng cười yêu dã:"Cửu Thiên Tuế, nghe nói tình cảm vợ chồng ngươi rất sâu đậm, vậy trong trường hợp này nhất định ngươi sẽ nhận ra nữ tử nào là tiểu nương tử của ngươi?"

"Dạ quốc chủ, rốt cục đây là cái loại chiêu thức quái quỷ gì?" Quân Cơ Lạc thu lại ánh mắt u ám thâm thúy trên đám nữ tử chuyển qua Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu cười mỉm, có chút tự đắc cười ha ha mấy tiếng.

"Xem ra buổi tối hôm nay ta bày ra mấy trò chơi đã làm khó Cửu Thiên Tuế ngươi rồi. Hay là..." Dạ Kiêu Cửu cố ý dừng lại một chút, tuy vẫn nói chuyện với Quân Cơ Lạc nhưng ánh mắt lại nhìn về phía đám nữ tử đang đứng kia, " Hay là Cửu Thiên Tuế của chúng ta không yêu thương nương tử của mình như lời đồn đại, không thì sao ngươi lại không phân biệt được người nào là tiểu nương tử của ngươi!"

Lời Dạ Kiêu Cửu còn chưa nói xong, ánh mắt Quân Cơ Lạc liền phóng tới trong viện. hắn muốn nhìn xem nữ tử nào có phản ứng với lời nói của Dạ Kiêu Cửu. Nhưng... mười tám nữ tử trong viện đều không có động thái gì.

Giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Dạ Kiêu Cửu lại vang lên:" Cửu Thiên Tuế ngươi đừng có uổng phí sức lực thêm nữa. Trước khi những nữ nhân đó gặp ngươi đã uống một loại thuốc. Loại thuốc này khiến tạm thời nàng ta không thể nói chuyện. Còn nữa, hiện giờ các nàng không động đậy bởi vì bị điểm huyệt vị."

Dạ Kiêu Cửu cất cao giọng nói, tiếng nói như tên nhọn phá không mà tới:"Quân Cơ Lạc, ta biết người như ngươi khi đã mất công lừa gạt như vậy mà bây giờ lại xuất hiện thì khẳng định ngươi có âm mưu đối phó với ta! Nhưng đáng tiếc thay! Đêm nay mưu kế của ngươi sẽ không thể sử dụng được. Trừ phi ngươi nguyện ý nhìn thấy đứa nhỏ trong bụng tiểu nương tử ngươi... chết trước mặt ngươi!"

Dạ Kiêu Cửu lại hét lớn với Dịch Minh, hai tay Dịch Minh dùng chút lực ném cung tiễn trên tay cho Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu tiếp lấy được cung tiễn thì lập tức giương cung kéo dây, mũi tên nhọn đã được bắn ra.

Mũi tên mang theo một lực bá đạo với tốc độc cực nhanh đâm vào một trong số mười tám nữ tử kia, sau đó lại tiếp tục xuyên qua, rồi tên cắm phập vào một thân cây bên cạnh, trên mũi tên còn có mấy giọt máu rơi xuống tí tách.

Thân mình nữ tử bị Dạ Kiêu Cửu bắn xuyên kia căng cứng một lát dần mềm oặt ngã gục xuống đất. Mà khi thân thể nàng ta ngã xuống liền có một đóa hoa sen tuyết nở rộ...

Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu hiện lên nụ cười coi thường, trong mắt đào hoa lén có chút ánh sáng:"Cửu Thiên Tuế, từ giờ trở đi, qua mỗi nén hương ta sẽ bắn chết một nữ tử. Đương nhiên, mười tám nữ tử này cả cách ăn mặc lẫn hình thể đều giống hệt nhau, ngay cả Cửu Thiên Tuế ngươi cũng không đoán ra người nào là tiểu nương tử của ngươi thì ta cũng không thể đoán ra được. Cho nên chỉ cần ta dùng cung tiễn bắn vào bất kì nữ tử nào thì tiểu nương tử người cũng có thể chết bất cứ lúc nào.."

Dạ Kiêu Cửu vừa nói thì Cao Đại Đồng đã sai người mang tới một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái lư hương mạ vàng ròng. Cao Đại Đồng tự mình thắp một nén hương. Khói trắng vừa bốc lên lượn lờ đã bị gió đêm thổi tản đi hết.

Bởi vì Tứ Tứ và đứa con mà hiện tại Quân Cơ Lạc lâm vào trong hoàn cảnh khó khăn. Nếu hắn khôngthể cứu Tứ Tứ và đưa nhỏ thì hắn vẫn cứ bị Dạ Kiêu Cửu áp chế, trừ phi hắn thực sự không thèm để ý tới an nguy của Tứ Tứ và đứa con trong bụng nàng.

hiện tại, Quân Cơ Lạc có chút bị động trong cục diện này.

"Dạ quốc chủ, người nói đi, rốt cục hiện tại ngươi muốn lấy Tứ Tứ uy hiếp bản đốc để bản đốc làm chuyện gì cho ngươi?" Môi bạc của Quân Cơ Lạc mím thành một đường thẳng tắp, con ngươi u ám như hồ sâu xẹt qua tia sáng.

Dạ Kiêu Cửu cười tủm tỉm:"Như thế này đi, ta chỉ cần Cửu Thiên Tuế làm hai việc. một là ngươi tự mình ra tay giết chết... đại tướng quân Tiêu quốc Trì Lệ Dập, hai là ngươi tự vẫn! Chỉ cần ngươi làm hai chuyện này thì ta nhất định giữ lời, chỉ cần Cửu Thiên Tuế làm tốt hai việc này thì ta nhất định sẽ tha cho nương tử của ngươi..."

Kỳ thực nếu không có Quân Cơ Lạc để dựa vào thì Đường Tứ Tứ chỉ giống như con cọp mẹ bị rút hết răng mà thôi, không hề nguy hiểm. Giữ lại nàng... cũng không đến mức uy hiếp tới hắn.

Dù sao cái nữ nhân này cũng có chút... Đáng yêu!

Dạ Kiêu Cửu nói xong lời này, Mộ Dung Nhược Hồng nhịn không được mà chửi thề:"Họ Dạ kia, ngươi thực sự không biết xấu hổ. Dùng nữ nhân và trẻ nhỏ uy hiếp Cửu Thiên Tuế. Tiêu quốc không có phụ quốc công và Cửu Thiên Tuế thì nhất định sẽ loạn, đến lúc đó đại quân Trần quốc các người dễ dàng chiếm lấy phía nam. Dạ quốc chủ, sao các ngươi có thể tính toán như vậy? Trong lịch sử, người Tiêu quốc chúng ta chưa bao giờ chủ động tấn công Trần quốc các ngươi. Vì sao Trần quốc các ngươi luôn khai chiến với Tiêu quốc chúng ta?"

Đối với lời lên án của Mô Dung Nhược Hồng, Dạ Kiêu Cửu vẫn vô cùng binh tĩnh. Hai tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cung tiễn trong tay, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Quân Cơ Lạc:"Cửu Thiên Tuế, nén hương này đã đốt hơn nửa rồi, thế nào, điều kiện của ta ngươi chấp nhận không?"

"Cửu Thiên Tuế, trăm ngàn lần ngươi không được đồng ý với hắn... không chừng trong mười tám nữ nhân này không có Quân phu nhân." Mộ Dung Nhược Hồng lo lắng gào thét, bởi vì mất máu nhiều mà sắc mặt hắn từ trắng bệch chuyển qua trắng xanh.

Dạ Kiêu Cửu không muốn hắn ầm ỹ liền sai ngươi lôi Mộ Dung Vân Tiện ra. Mộ Dung Vân Tiện bị uống thuốc nên cả người không có sức lực, sau khi nàng ta bị lôi ra khỏi phòng thì liền dập đầu cung kính với Dạ Kiêu Cửu.

Dạ Kiêu Cửu liền cúi người xuống nói với Mộ Dung Nhược Hồng:"Hoàng đế Tiêu quốc, nếu ngươi thích lớn tiếng huyên náo thì ta cảm thấy nên lập tức bắn chết hoàng muội của ngươi!"

Mộ Dung Vân Tiện cũng lập tức nói:"Hoàng huynh, nếu huynh không muốn ta chết thì nên ngoan ngoãn câm miệng lại!"

Mộ Dung Vân Tiện nói lời này liền khiến Mộ Dung Nhược Hồng ngậm miệng. Cùng lúc đó, Dạ Kiêu Cửu đã giương cung nhắm tới mười bảy nữ tử còn lại.

Quân Cơ Lạc không vòng vo nữa mà bĩu môi nói:"Ngươi không cần làm khó các nàng ấy nữa, yêu cầu của ngươi bản đốc đồng ý! không phải là Trì Lệ dập thôi sao, bản đốc đã khó chịu với ông ta từ lâu rồi."

Dạ Kiêu Cửu hạ cung tiễn xuống, tay làm động tại "mời", ý bảo Quân Cơ Lạc hãy bắt đầu hành động.

Quân Cơ Lạc nhảy lên, từ trên mái hiên đáp xuống, sau đó tới trước mặt Trì Lệ Dập. Trì Lệ Dập nhìn hắn, người luôn cẩn thận tỉ mỉ như ông lại lộ ra nụ cười với Quân Cơ Lạc.

"Nghĩ cách cứu Tứ Tứ ra... Xú Xú còn quá nhỏ... hai vợ chồng các ngươi không thể có chuyện gì được!" Ông thấp giọng nói nhanh với Quân Cơ Lạc câu này nhưng khi nói xong câu này thì lại chắp tay, vô cùng trịnh trong dập đầu với Mộ Dung Nhược Hồng.

"Hoàng thượng, ngày đầu tiên khi vi thân tới chiến trường liền đeo bên hông bốn chữ "Trung quân, ái quốc", chúng vẫn là lời răn dạy của lão phu. Sau này có lẽ vi thần không thể tiếp tục trung thành với người! Hoàng thượng, người hãy bảo trọng!"

Mộ Dung Nhược Hồng nhìn khuôn mặt Trì Lệ Dập, trong mắt ông không hề có sự sợ hãi hay do dự, giống như cái chết đối với ông thực sự không có gì đáng sợ.

Mộ Dung Nhược Hồng giật mình, đột nhiên hắn nghĩ đến khi mình ở trong giai đoạn khó khăn nhất thìngười giúp hắn nhiều nhất chính là Trì Lệ Dập. Ai ai cũng mắng hắn là con cẩu được Quân Cơ Lạc nuôi, ai ai cũng miệt thị khinh bỉ hắn. Nhưng chỉ có Trì Lệ Dập dù trong lòng ông cũng không ít lần thầm oán hắn là hôn quân nhưng ông vẫn hết lòng làm việc vì hắn.

Hồi tượng lại kiếp làm hoàng đế của hắn chỉ thấy thực sự đáng sợ.

Bị hoàng muội yêu thương nhất đâm một đao; bị chính thần tử của mình khinh bỉ; bị hoàng đế của địch quốc phỉ nhổ... hắn thực sự là kẻ ngu ngốc. Hơn nữa nếu Trì Lệ dập chết đi, rồi Quân Cơ Lạc cũng chết thì giang sơn Tiêu quốc này làm sao mà còn giữ nổi... Tuy hắn là hôn quân nhưng dù sao hắn cũng là con cháu của Mộ Dung gia, nếu giang sơn này bị hủy hoại trong tay hắn thì sau này khi hắn chết làm sao có thể còn mặt mũi mà xuống cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông.

Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng xứng làm hoàng đế, hơn nữa ngay cả làm một người tốt thôi cũng không làm được. Sau đó, lần đầu tiên hắn giống một nam tử hán mà lấy thân mình chắn trước mặt Trì Lệ Dập, hơi ngẩng đầu lên, nói với Quân Cơ Lạc:"Cửu Thiên Tuế, trẫm không cho phép người giết Hồ quốc công. Nếu ngươi giết ông ấy thì... phải bước qua xác của trẫm trước..."

hắn lấy tư thế của một quân vương mà bảo vệ thần tử của chính mình, đây có thể là việc cuối cùng mộthôn nhân như hắn có thể làm.

Trì Lệ Dập đẩy Mộ Dung Nhược Hồng ra, Mộ Dung Nhược Hồng lại cố chấp không tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc, nói lại một lần nữa.

"Hoàng huynh, chẳng lẽ huynh chết thì mới vui vẻ sao?" Mộ Dung Vân Tiện nóng nảy, vôi vàng mắng Mộ Dung Nhược Hồng ngu ngốc.

"Sói mắt tráng, ngươi câm miệng lại cho ta!" Mộ Dung Nhược Hồng dứt khoát hung ác mắng:"Giang sơn của trẫm không cần người xen mồm vào. Ngươi là phế vật, ngươi chết hay không ta cũng không quan tâm, trẫm tình nguyện dùng mạng mình đổi lại tính mạng của Hồ quốc công, cũng không bao giờ muốn cứu ngươi!" Mộ Dung Nhược Hồng càng nói càng hăng, dứt khoát rống lên.

Mộ Dung Vân Tiện bị hắn mắng vậy thì uất ức bật khóc.

Chỉ là nếu Quân Cơ Lạc thực sự muốn giết Trì Lệ dập thì cho dù có Mộ Dung Nhược Hồng ngăn chặn cũng không làm gì được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.