Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 234: Cửu Thiên Tuế xuất hiện (I)




Editor: Jun

Toàn thân Mộ Dung Vân Tiện run rẩy, ôm lấy bụng quằn quại trên mặt đất.

"A Cửu... Ta khó chịu..." Nàng ta khổ sở cầu xin Dạ Kiêu Cửu, mồ hôi đã ướt nhẹp trán. Nàng ta như vậy không hề còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước.

Dạ Kiêu Cửu tựa người trên ghế bọc da hổ, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng gợi lên nụ cười yêu dã như loài hoa thuốc phiện, cười nhạt cũng mị hoặc khuynh thành.

"Vân Tiện, hiện giờ ngươi đã là nữ nhân của ta. Vừa rồi ta hỏi ngươi sẽ chọn ai giữa ta và hoàng huynh của ngươi, không phải ngươi nói chọn ta sao? Dù thế nào thì hiện giờ phải để ngươi chịu thiệt một chút, ngươi cũng không chịu được sao?"

Dạ Kiêu Cửu nhíu mày, trong mắt yêu dã đào hoa hiện lên nét hung ác nham hiểm.

Bụng Mộ Dung Vân Tiện bị tra tấn tới đau đớn chết đi sống lại. nàng ta mở to đôi mắt ngâp nước tội nghiệp nhìn Dạ Kiêu Cửu:"A Cửu, nhưng ta bị thương..."

Dạ Kiêu Cửu tuyệt tình lãnh khốc nói:"Nếu ngươi muốn tiếp tục làm Hoàng hậu của ta thì tốt nhất nên vì ta mà chịu đựng. Nếu không ta sẽ khiến cho ngươi sống còn khó chịu hơn bây giờ gấp trăm lần."

Mộ Dung Vân Tiện không thể tin được vào tai mình, nam nhân trước mắt này là A Cửu luôn săn sóc dịu dàng với nàng ta sao? không! A Cửu của nàng ta nhất định sẽ không đối xử với nàng ta như vậy. A Cửu trước mắt này nhất định là do nam nhân khác đóng giả.

"Ngươi không phải là A Cửu của bản cung... Ngươi không phải chàng! Ngươi nhanh trả lại A Cửu cho ta..." Mộ Dung Vân Tiện bối rối nói xong thì nước mắt uất ức liền trào ra.

Dạ Kiêu Cửu hừ nhẹ, hắn thực sự không quen nhìn thấy Mộ Dung Vân Tiện khóc lóc sướt mướt. hắnkhông biết nữ nhân khác gặp tình huống này có khóc lóc hay không, nhưng hắn biết Đường Tứ Tứ tuyệt đối sẽ không khóc.

Môi bạc của Dạ Kiêu Cửu khẽ nhếch:"Thực đáng tiếc,ta từ đầu tới bây giờ vẫn là A Cửu mà ngươi nói. Chỉ là do ngươi ngu xuẩn không hề phát hiện ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi. nói thật với ngươi, ngươi cảm thấy mình có ưu điểm gì mà có thể lọt vào mắt ta? Phóng đãng? Dâm loạn? Điêu ngoa ngông cuồng? Hay là công chúa nên luôn cảm thấy mình hơn tất cả mọi người?

Tuy ta có cảm giác chán ghét đối với tất cả nữ nhân. Nhưng ta cũng không cay nghiệt. Tuy nữ nhân khác kém cỏi nhưng ai cũng đều có ưu điểm nào đó, nhưng còn ngươi thì sao? Ha ha, thực xin lỗi, mắt ta không được tốt cho lắm nên đến bây giờ cũng không phát hiện ra được ưu điểm của ngươi? Ta cảm thấy có lẽ ngay cả hoàng huynh của ngươi cũng không nhìn ra được ưu điểm của ngươi."

Lời nói châm chọc của Dạ Kiêu Cửu khiến nước mắt Mộ Dung Vân Tiện tiếp tục trào ra.

Nàng ta toàn tâm toàn ý với hắn nhưng hắn lại làm tổn thương nàng ta?

Mô Dung Vân Tiện chịu đựng đau đớn, gồng thân mình bò về phía trước, tay gian nan mãi mới kéo lấy được góc áo bào của hắn, nước mắt đầy mặt:"A Cửu... Ngươi không thể đối xử với bản cung như vậy... Bản cung vì ngươi mà nguyện ý gả đi Trần quốc xa xôi...Cho dù ngươi không thích bản công chúa ta nhưng xét đến bản công chúa thật lòng thật dạ yêu thương cuồng dại ngươi, ngươi có thể tha cho ta được không..."

Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng không thèm phản ứng, hắn lạnh lùng nhìn nàng ta ti tiện van xin hắn.

hắn ngồi xổm xuống, Dạ Kiêu Cửu dùng sức nắm lấy cằm Mộ Dung Vân Tiện, mắt hiện lên tia lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ ghé sát vào gương mặt nàng ta, cười yêu dã nói:"Kỳ thực nếu ngươi không muốn chết thì vẫn còn cách khác. Nhưng vậy thì phải hy sinh hoàng huynh ruột thịt của ngươi... Tự ngươi lựa chọn đi, rốt cục là ngươi muốn cứu lấy mạng của ngươi hay là hoàng huynh của ngươi..."

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đối mặt với gương mặt đẹp trai gần trong gang tấc, Mộ Dung Vân Tiện nuốt nước bọt, có chút sợ hãi hô lên.

Dạ Kiêu Cửu cúi người xuống, nói khẽ bên tai nàng ta vài câu, dung nhan thanh tú của Mộ Dung Vân Tiện lập tức như hoa rũ héo, đồng tử kịch liệt co rút, vô cùng hoảng sợ nhìn Dạ Kiêu Cửu.

Trong hoàng cung, tâm tình Mộ Dung Nhược Hồng hôm nay không được tốt. Lúc này hắn đang triệu kiến Mộ Dung Tề Quang tới, hai huynh đệ ngồi đối diện nhau, trong lòng đều rõ tiệc tối nay chẳng qua chỉ là một hồi tiệc Hồng Môn Yến mà thôi.

"Tứ ca, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa. Khi nào thì mới đón dâu đây?" Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng uống xong môt bình rượu nói mấy chuyện tào lao xong thì liền hỏi tới chuyện này.

Thái độ của Mộ Dung Tề Quang cung kính, trên gương mặt trẻ con lộ vẻ ấm áp thản nhiên:"Chuyện đón dâu vi thần thực sự không vội! Nhưng hôm nay nhìn thấy tiểu thất xuất giá, vi thần lại rất bội phục Hoàng Thượng, cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không uổng phí, hiện tại nàng đã trở thành Hoàng Hậu một nước."

Mộ Dung Nhược Hồng nghe thấy bốn chữ Mộ Dung Vân Tiện thì trong lòng hơi chua chát, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói:"Kỳ thực Tiểu thất cũng rất ngoan, mấy năm nay muội ấy không khiến trẫm phải lo nghĩ nhiều. Nay muội ấy đã xuất giá, trong lòng trẫm cũng hết lo lắng. Trẫm tin tưởng nhất định muội ấy có thể mọc rễ nảy mẩm ở Trần quốc.

Trong lòng Mộ Dung Tề Quang âm thầm cười nhạo, Mộ Dung Nhược Hồng à, khắp thiên hạ ai chẳng biết hoàng muội của hắn có tiếng khó ưa. Người như vậy, cho dù là gả cho Dạ Kiêu Cửu, cho dù Dạ Kiêu Cửu thực sự có ý với nàng ta thì nàng ta cũng sẽ nhanh chóng thất sủng.

"Tứ ca, nhiều năm qua huynh ở đất phong. Trẫm lại vừa đăng cơ chưa lâu vẫn chưa quan tâm nhiều được tới tứ ca, tứ ca cũng đừng để ý. Khó có dịp huynh trở về hoàng thành, hay là huynh cứ ở lại hoàng thành vài ngày nghỉ ngơi, ngày mai trẫm sẽ sắp xếp thời gian đến chỗ tứ ca chơi."

Khóe miệng Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra nụ cười thâm sâu.

Ám sát không thành công, hiện giờ lại cầm tù sao? Trong lòng Mộ Dung Tề Quang trộm nghĩ, sau đó liền ôm quyền ra vẻ kinh sợ nói:"Vi thần đa tạ Hoàng thượng đã lo lắng. Chỉ là vi thần còn một số việc ở đất phong cần xử lý. Vi thần cũng không thể rời khỏi quá lâu. Cho nên mong Hoàng thượng hiểu cho vi thần."

"Aiz, không ảnh hưởng gì cả. Chuyện ở đất phong thì tùy tiện tìm một người nào đó có thể xử lý. Nhưng huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp mặt. Bây giờ trẫm thực sự không thể để huynh cứ vậy mà điđược."

rõ ràng là nói chuyện phiếm hàn huyên nhưng lại khiến cho Mộ Dung Tề Quang ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc. Nhất là khi hắn nói "thực sự không thể để huynh cứ vậy mà đi được", đó rõ ràng là hắnđang khiêu khích.

trên gương mặt trẻ con của Mộ Dung Tề Quang càng thêm tươi cười thân thiết, có vẻ rất biết nghe lời nói:"Hoàng thượng đã có ý như vậy thì vi thần liền lưu lại hoàng thành vài ngày vậy." Dù sao Quân Cơ Lạc nói như vậy thì có lẽ Mộ Dung Nhược Hồng cũng không sống được bao lâu nữa.

Châu chấu đã muốn thể hiện thì cứ để nó thể hiện đi.

Tâm tình Mộ Dung Nhược Hông vô cùng sảng khoái, bưng chén rượu lên cùng Mộ Dung Tề Quang cụng chén, hai người liền uống xong chén rượu của chính mình.

Mà ngay lúc này, An công công vội vã đi tới ghé bên tai Mộ Dung Nhược Hồng nói khẽ vài câu.

"Cái gì? Thất công chúa đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo? Chuyện đó không thể nào!" Mộ Dung Nhược Hồng kinh ngạc kêu lên, nhưng vừa kêu lên thì hắn sực nhớ ra bên cạnh còn có Mộ Dung Tề Quang, vì thế hắn vội vàng nói với Mộ Dung Tề Quang:"Tứ ca, đêm nay trẫm đột nhiên có chút việc gấp, khôngthể tiếp tục uống rượu cùng huynh. Chúng ta còn nhiều thời gian, đến lúc đó trẫm sẽ cho người tới triệu kiến huynh vào cung."

"Hoàng thượng, vừa rồi ngài nói Vân Tiện xảy ra chuyện. Đây là thật sao?" Mộ Dung Tề Quang hỏi.

"không có chuyện này... Tứ ca, huynh đi thong thả!" Mộ Dung Nhược Hồng lệnh cho An công công gọi đến một tiểu thái giám đưa Mộ Dung Tề Quang rời khỏi tẩm điện. Mộ Dung Tề Quang cũng không hỏi nhiều mà để thái giám dẫn ra khỏi cung.

Khi ra khỏi tẩm điện, từ bên ngoài liền có một trận gió lạnh thổi tới. hắn nhịn không được mà rùng mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phát hiện toàn bộ bầu trời hoàng thành đều bị mây đen nghìn ngịt bao trùm.

"Xem ra thời tiết thay đổi rất nhanh!" Mộ Dung Tề Quang khẽ lẩm bẩm một mình rồi lập tức khép lại áo trên người.

Trong thời loạn, hắn chỉ cầu có thể bảo toàn mạng sống. Cho nên chuyện đổ máu rơi lệ hắn sẽ khôngxen vào.

Mô Dung Tề Quang vừa rời đi không lâu, Mộ Dung Nhược Hồng liền để Lương công công thường ngày phụ trách quản lý chuyện thường vụ giúp hắn thay một bộ hành trang màu xanh, trong quá trình thay quần áo, hắn nhíu mày hỏi An công công:"Vì sao thất công chưa đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, đãđiều tra được chưa?"

Tình huống cụ thể An công công cũng không rõ ràng lắm. Chỉ có ám vệ Mộ Dung Nhược Hồng phái đi bí mật bảo vệ Mộ Dung Vân Tiện tiến cung bẩm báo chuyện này với hắn. hắn biết việc này quan trọng nên lập tức bẩm báo với Mộ Dung Nhược Hồng.

Mộ Dung Nhược Hồng quan tâm Mộ Dung Vân Tiện nhưng lại cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Thân thể Vân Tiện nhà hắn luôn rất tốt, thế nào mà ngay ngày thành thân lại đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo? Có phải là Dạ Kiêu Cửu bày ra hay không?

Nhưng nếu lỡ như chuyện hoàng muội hắn đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo là thật, nhưng nếu hắnkhông tới xem nàng lỡ đâu nàng xảy ra chuyện gì không hay thì người làm hoàng huynh như hắn cả đời sẽ hối hận. Sau khi trong lòng đấu tranh một lúc, Mộ Dung Nhược Hồng quyết định dù tin này khôngphải là thật thì hắn vẫn phải đến gặp hoàng muội của hắn.

Cho người đi triệu kiến Trì Lệ Dập, còn điều động một đội ngự lâm quân để phụ trách bảo vệ an toàn của hắn. Chuẩn bị tốt tất cả xong, Mộ Dung Nhược Hồng mới dẫn theo người ra khỏi cung tới chỗ của Dạ Kiêu Cửu và Mộ Dung Vân Tiện.

Mộ Dung Nhược Hồng vừa đến đó thì vội nhảy xuống ngựa hấp tấp dẫn người chạy vào chỗ ở của Mộ Dung Vân Tiện.

"Rốt cục Vân Tiện làm sao?" Vừa tiến vào trong phòng hắn liền ngửi lấy mùi thuốc gay mũi, mi tâm liền nhíu chặt, hắn sẵng giọng hỏi Dạ Kiêu Cửu đang đứng bên cạnh giường Mộ Dung Vân Tiện.

"Đại phu đã xem qua cũng không chẩn đoán được là nguyên nhân gì..." Dạ Kiêu Cửu nói hờ hững, trong mắt đào hoa yêu mị rất nhanh hiện lên ánh sáng sắc bén.

Mộ Dung Nhược Hồng tạm thời không rảnh chú ý tới nét mặt Dạ Kiêu Cửu không hề có vẻ bi thương hay khẩn trương. Là hoàng huynh của Mộ Dung Vân Tiện, hiện giờ sự chú ý của hắn đều đắt hết vào Mộ Dung Vân Tiện.

hắn quan tâm sốt sắng chen qua Dạ Kiêu Cửu tới giường bệnh, cúi người nhẹ nhàng sờ trán của nàng, lòng bàn tay có cảm giác nóng rực khiến trong lòng hắn càng lo lắng, lại cẩn thận quan sát Mộ Dung Vân Tiện đang nằm trên giường. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, không biết có phải vì quá đau đớn hay không mà gương mặt xinh đẹp đầy vẻ khổ sở.

"Vân Tiện... Tỉnh... Ta là hoàng huynh của muội... Tỉnh dậy mau!" Mộ Dung Nhược Hồng cúi người xuống, khẽ gọi bên tai nàng ta. Trì Lệ Dập thì để ý Dạ Kiêu Cửu, từ đầu tới cuối đều chỉ nhìn hắn. Mà vũ lâm vệ khác Mộ Dung Nhược Hồng mang theo thì canh giữ ngoài cửa điện, không có sự cho phép của Mộ Dung Nhược Hồng thì không ai được đi vào trong điện.

Như vậy trong đại điện ngoại trừ phu thê Dạ Kiêu Cửu thì chỉ còn Mộ Dung Nhược Hồng và Trì Lệ Dập.

Rốt cục Mộ Dung Vân Tiên cũng mở mắt ra nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng gần ngay cạnh thì trong lòng nàng ta đau xót, nhưng vì sợ có Dạ Kiêu Cửu ở đây nên nàng ta không dám để lộ sự sỡ hãi với Dạ Kiêu Cửu ra ngoài. Bởi vì trước đó Dạ Kiêu Cửu đã cảnh báo với nàng ta, nếu nàng ta để lộ điều gì trước mặt hoàng huynh của nàng ta thì hắn sẽ khiến nàng ta đi tới điện Diêm La ngay lập tức.

"Hoàng huynh... muội khó chịu..." Mộ Dung Vân Tiện chỉ nói được một câu thì nước mắt liền chảy ra.

Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ vì nàng ta đau đớn mới khóc liềnvội vàng an ủi:"không sợ, có hoàng huynh ở đây rồi. Hoàng huynh nhất định sẽ mời đại phu tốt nhất trong hoàng thành tới đây. Tiểu thất sẽ rất chóng khỏi bệnh."

nói xong câu an ủi, Mộ Dung Nhược Hồng lại như hung thần ác sát quát đại phu xem bệnh cho Mộ Dung Vân Tiện:"Chữa khỏi cho nàng, bằng không trẫm sẽ giết cả nhà ngươi!"

Đại phu đáng thương kia thật sự là bó tay trước bệnh tình của Mộ Dung Vân Tiện. Sau khi Mộ Dung Nhược Hồng quát hắn một câu thì hắn thận trọng bẩm báo lại:"Hoàng thượng, thảo dân đã cố hết sức..."

"Hết sức sao? Ngươi muốn chết phải không?!" Mộ Dung Nhược Hồng lại nổi cơn giận giữ quát tháo, nhấc cả người đại phu kia lên thuận tay ném đại phu đó lên bàn.

Sau trận va chạm là tiếng cái bàn vỡ vụn thành mấy mảnh. Đại phu kia bị dọa sợ quá mà ngất đi.

"Hoàng huynh, ta sẽ chết phải không?" Mộ Dung Vân Tiện run rẩy hỏi. Mộ Dung Nhược Hồng vừa nghe thấy thế thì liền nóng nảy, vội vàng khiển trách:"Muội không được nghĩ lung tung, tất cả rồi sẽ ổn. Có hoàng huynh ở đây, hoàng huynh sẽ không cho phép muội gặp chuyện không may."

Nước mắt Mộ Dung Vân Tiện lại không kiềm được mà trào ra, Mộ Dung Nhược Hồng hấp tấp lấy tay áo lau nước mắt cho nàng ta. Mãi mới có thể lau sạch nước mắt óng ánh trên khuôn mặt nàng ta, Mô Dung Nhược Hồng lại nhanh chóng cười làm lành an ủi nàng ta:"Nhất định sẽ không có chuyện gì!"

Mộ Dung Vân Tiện mím môi, ánh mắt sợ hãi trộm liếc Dạ Kiêu Cửu, rồi yếu ớt hỏi:"Hoàng huynh, với huynh thì giang sơn của huynh quan trọng hay muội quan trọng hơn?"

Mộ Dung Nhược Hồng nhìn nàng ta, hai mắt nàng ta đã khóc tới sưng đỏ, cặp mắt như con nai sợ hãi khiến cho người ta tan nát cõi lòng. Vì thế hắn không thể không nhẹ nhàng đáp:"Vân Tiện, muội và ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh đều quan trọng như nhau!"

"Nhưng nếu phải chọn một thì sao?" Mộ Dung Vân Tiện chưa hài lòng gặng hỏi tiếp.

Mộ Dung Nhược Hồng trầm mặc một lát mới thờ dài đáp:"Với trẫm thì muội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau. không cái gì quan trọng hơn, cũng không có cái gì kém hơn..."

Nếu hắn không phải là hoàng đế, hắn sẽ không thể bảo vệ hoàng muội của hắn. Mà nếu không có hoàng muội đồng cam cộng khổ cùng hắn thì con rối hoàng đến như hắn cũng không còn sự vui vẻ khi làm hoàng đế.

Mộ Dung Nhược Hồng trả lời như vậy khiến cho trong lòng Mộ Dung Vân Tiện không còn lại nhiều cảm giác áy náy nữa. Nàng ta gắng gượng ngồi dậy khỏi giường, để hấp dẫn sự chú ý của Trì Lệ Dập, Dạ Kiêu Cửu cố ý chuyển mình đến bên bàn trà ngồi xuống, tư thái lười biếng rót cho chính mình một chén trà.

Mộ Dung Nhược Hồng sợ nàng ta bị lạnh nên vội vàng ấn nàng ta lại giường. Khi hắn cúi người xuống thì một góc chủy thủy trong chăn trên tay Mộ Dung Vân Tiện lộ ra đâm vào người Mộ Dung Nhược Hồng.

Mộ Dung Nhược Hồng không kịp phản ứng, trên mình hắn liền bị đâm một nhát.

"Hoàng huynh... Huynh chớ trách ta... Ta cũng chỉ bị ép buộc... Chính huynh vừa rồi cũng nói, với huynh muội và ngôi vị hoàng đế đều quan trọng như nhau. Bây giờ để huynh dùng ngôi vị hoàng đế Tiêu quốc đổi lấy muội, chuyện này cũng là thỏa đáng..."

Ánh mắt Mộ Dung Nhược Hồng sợ hãi, hai con mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi Mộ Dung Vân Tiện, hắn nghe không rõ lắm rốt cục nàng ta đang nói cái gì. Trong đầu hắn chỉ khắc sâu một sự thật tàn khốc: hoàng muội của hắn dùng chủy thủy đâm hắn!

một màn cỡ nào châm chọc, Mộ Dung Nhược Hồng hắn không dám tự xưng là hoàng đế xuất sắc, nhưng hắn chưa bao giờ khiến cho hoàng muội hắn phải chịu thua thiệt, bây giờ thì tốt rồi, nàng ta mới gả cho Dạ Kiêu Cửu có một ngày thôi mà đã vứt bỏ hết cả...

Nhìn thấy sắc mặt Mộ Dung Nhược Hồng càng ngày càng tối, Mộ Dung Vân Tiện hoảng hốt, lập tức biện giải cho chính mình.

"Hoàng huynh, đây hết thảy đều cho Dạ Kiêu Cửu hại ta, hắn hạ độc ta... hắn nói nếu ta không làm theo lời bọn họ thì bọn họ sẽ giết chết ta..."

Thân mình Mộ Dung Nhược Hồng lảo đảo, Trì Lệ Dập muốn chạy tới đỡ lấy hắn. Nhưng lúc này vũ lâm vệ ở ngoài cửa vọt vào, bảo vệ trược mặt Mộ Dung Nhược Hồng.

Dạ Kiêu Cửu nhẹ điểm mũi chân, thi triển khinh công tóm lấy Mộ Dung Vân Tiện ở trên giường, giữ chặt lấy hai tay nàng ta, tà mị yêu dã lớn tiếng nói:"Quân Cơ Lạc, đừng tưởng ta không biết ngươi trốn ở nơi này. Náo nhiệt ngươi cũng đã xem hết, hiện giờ trò hay cũng đã diễn tới nửa, ngươi cũng xuất hiện đithôi! Đêm nay ta muốn tóm gọn tất cả các ngươi!"

Dạ Kiêu Cửu vừa nói xong thì trên mái hiên liền truyền đến tiếng động lạ "xôn xao", tiếp sau đó là tiếng gạch ngói rơi vỡ vụn trên mặt đất. Quân Cơ Lạc mặc một bộ bạch y từ trong không trung bay tới, cuối cùng nhẹ nhàng tiếp xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.