Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 2: Nữ nhân đoạt nam nhân nàng




"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Hoàng hậu Đường thị không biết phép tắc, tâm địa độc ác, kiêu căng vô lễ, luôn mạo phạm thánh thượng, đây là đại nghịch bất đạo, lập tức phế bỏ vị trí Hoàng hậu, tống vào lãnh cung, hi vọng có thể thật tâm ăn năn! Khâm thử!" Lương công công mặt không chút thay đổi đọc xong thánh chỉ, liếc mắt nhìn Đường Tứ Tứ còn đang quỳ trên đất.

Đường Tứ Tứ bệnh liệt giường bị Thanh Nhi kéo dậy. Một đạo thánh chỉ này, đối với nàng mà nói là một lần lại thêm một lần đả kích kịch liệt.

Ha ha, Mộ Dung Nhược Hồng đủ ác, ngay lúc nàng đang thương tâm chịu tang nhi tử còn chưa bình phục, hắn liền dùng thủ đoạn tàn nhẫn đẩy nàng vào vực sâu.

Đường Tứ Tứ ngẩng đầu, cười điên cuồng "Ha ha.... Xin hỏi Lương công công, Mộ Dung Nhược Hồng phế đi ngôi vị Hoàng hậu của bổn cung, có phải là sau đó muốn nâng Đường Vân Nhiễm làm hậu không?"

Lương công công chán ghét trừng mắt nhìn nàng "Lớn mật, tục danh Vân quý phi là thứ để loại ti tiện như ngươi gọi sao?"

Đường Tứ Tứ nghe đến đó, đột nhiên điên cuồng cười ha hả, cười đến cả nước mắt đều chảy ra. Đường Tứ Tứ nàng ti tiện? Nàng nhớ năm đó là chính Mộ Dung Nhược Hồng tự mình đến cửa đòi thú nàng. Bởi vì gả cho Mộ Dung Nhược Hồng, cậu nàng là Uy viễn đại tướng quân mới đồng ý cho Mộ Dung Nhược Hồng mượn binh lực.

Nhiều năm như vậy, nàng theo hắn vào sinh ra tử, không chỉ làm phiền người cậu hiểu rõ nàng nhất mà còn liên lụy đến đệ đệ thân cận nhất của nàng... Bọn họ đều vì nghiệp lớn của Mộ Dung Nhược Hồng mà còn trẻ đã mất mạng, hoặc nói đến khả năng từ đó đến giờ hắn căn bản không có đem nàng để trong lòng. Hắn lấy nàng, chỉ để lợi dụng mà thôi.

"Muội muội ngoan, bổn cung sợ ngươi nhận được thánh chỉ liền chịu không nổi, nên đến nhìn ngươi một chút." Giọng nói ngọt như tiếng hót chim vàng oanh đột nhiên vang lên phía sau, Đường Tứ Tứ chấn động, ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Vân Nhiễm dẫn đầu đoàn cung nữ một đường đi đến đây. Hôm nay nàng ta mặc một bộ cung trang tinh xảo, làn váy uốn lượn, khuôn mặt so với hoa còn kiều mị hơn vài phần, mị nhãn như nước, eo nhỏ một tay nắm không chặt, đẹp tựa như tiên nữ từ trên trời xuống.

Đường Tứ Tứ nhìn nàng ta, hai mắt đã muốn trừng lớn, trong mắt tràn ngập hận ý, hận không thể đem Đường Vân Nhiễm ăn tươi nuốt sống.

"Đường Vân Nhiễm, ngươi là kẻ giết người, tại sao lại hại chết con ta?" Đường Tứ Tứ từ trên đất nhảy lên, giọng the thé, trong lòng hận ý chen chúc như muốn đem xương cốt nàng đập tan, nàng hận chết Đường Vân Nhiễm, hận không thể đem nàng ta ăn tươi nuốt sống.

Đường Vân Nhiễm hé miệng cười khẽ, kim trâm trên đầu nhẹ nhàng lay động "Muội muội ngoan của ta, là do ngươi vô dụng không bảo vệ được đứa nhỏ, sao lại trách ta đây? Ha ha, nghe thật buồn cười."

Mắt Đường Tứ Tứ hằn lên những tia máu "Đường Vân Nhiễm, Triệt Nhi nó là cháu ngươi, ngươi cũng có thể hạ thủ được, ngươi thật là nữ nhân độc địa."

Ý cười bên miệng Đường Vân Nhiễm càng sâu, sau đó dùng ánh mắt cao cao tại thượng quan sát Đường Tứ Tứ "Đường Tứ Tứ, là do ngươi ngu xuẩn, không bảo hộ được đứa nhỏ của mình, không bảo vệ được tình cảm trượng phu dành cho mình. Ta làm chuyện gì? Hơn nữa...." Đường Vân Nhiễm nói tới đây, đột nhiên bước đến, ở bên tai nàng mà nhẹ giọng nói "Nói cho ngươi biết sự thật này, nữ nhi mới sinh không lâu bị bệnh đậu mùa mà chết của ngươi cũng là do ta sai người động tay động chân, còn có đệ đệ ruột của ngươi..."

Sự thật tàn khốc làm Đường Tứ Tứ chấn động toàn thân, đau đớn trải khắp lục phủ ngũ tạng nàng. Nàng dùng sức bóp cổ Đường Vân Nhiễm, nàng ta mặt không nửa điểm kích động, ngược lại đôi mắt còn có ý giảo hoạt lóe qua.

"Ngươi đang làm gì?" Một giọng nam nhân vang to lên phía sau, Đường Tứ Tứ còn không kịp phân biệt âm thanh của người đến là ai, chỉ thấy trước mắt hiện lên một bóng đen, ngay sau đó nàng bị người đánh một quyền bay đi, đụng vào tường, sau đó lại theo vách tường té xuống, Thanh Nhi thấy thế, vội vàng chạy qua.

Đường Tứ Tứ phun ra một búng máu, gian nan nâng đầu, liền nhìn thấy một bộ quần áo màu vàng chói lóa, Mộ Dung Nhược Hồng khẩn trương mang Đường Vân Nhiễm ôm vào lòng bảo hộ, còn Đường Vân Nhiễm thì nhu nhược tựa như bị thương tựa vào lòng Mộ Dung Nhược Hồng tìm kiếm che chở.

_Editor: boong412


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.