Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 185: Khắc tinh Đường Vân Nhiễm đến đây!




editor: Jun

beta: Quảng Hằng

Tại chùa Tự, trong thiện phòng của Nhất Nặc đại sư.

Hai tay Nhất Nặc đại sư tạo thành chữ thập, trên mặt là nụ cười mỉm nhìn bàn cờ trước mặt, trên bàn cờ quân trắng đã ăn quân đen đến hơn phân nửa. Đối diện, Trình Lệ Dập híp mắt, cúi đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên đi nước cờ như thế nào.

Nhất Nặc đại sư bưng trà hoa mai lên, thưởng thức một ngụm rồi mới nói:

"Tướng quân, ván cờ hôm nay, lão nạp cảm thấy không cần đánh tiếp nữa. Tâm của ngài không có đặt trên bàn cờ. Lão nạp thắng ngài rất dễ dàng." Nhất Nặc đại sư lộ vẻ từ bi, nhẹ nhàng nói.

Trì Lệ Dập thấy tâm sự của mình bị Nhất Nặc đại sư phát hiện, dễ dàng đem quân đen trên bàn tùy ý áp đảo. Nhất Nặc đại sư thừa cơ ăn luôn một quân đen của hắn, từng bước từng bước, quân đen của Trì Lệ Dập bị quân trắng bức tới chân tường không thể phản kháng.

Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn Nhất Nặc đại sư:"Đại sư, thực không dám giấu diếm. Tại hạ gần đây có điều nghĩ không thông, mong đại sử chỉ điểm."

"Trì tướng quân mời nói!" Nhất Nặc đại sư cười nói.

"Đại sư, phật gia như mây "Tu di tàng giới tử, giới tử nạp tu di", lại có câu "một hoa nhất thế gian, mộtsa một ngày đường". Từ trước tới nay, Trì mỗ làm việc đúng theo một câu "không thẹn với lương tâm", nhưng gần đây, Trì Mỗ bị chuyện của cháu gái mình khiến phải suy nghĩ. Lời này nói ra khiến đại sư chê cười, tuy rằng phu nhân ta vẫn thường khen tướng công cháu gái ta. Nhưng theo ta thấy, hắn nhìn đâu cũng là khuyết điểm. Ta cũng từng có ý định muốn suy nghĩ tốt về hắn, dù sao hắn cũng là tướng công cháu gái ta. Nhưng cả người ta vẫn không thoải mái.Đối với hắn vẫn không sao nhiệt tình nổi. Tại hạ muốn nhanh chóng đem hai người mỗi người đi một ngả."

Nhất Nặc đại sư mỉm cười:"Buông được thì hãy buông, có cho đi mới có nhận lại. Tướng quân mãi cứ chấp nhất hai chữ "không buông" thì làm sao có thể "Tốt" đây?"

"Ý đại sư ta hiểu được, nhưng Trì mỗ chỉ có duy nhất một đứa cháu gái. Con bé lại giống hệt muội muội đã khuất của ta. Năm đó Trì mỗ đã không quyết đoán mới làm ra sai lầm. hiện tại, thật sự Trì mỗ khôngmuốn cháu gái này lại giống mẫu thân tuổi còn trẻ mà bất hạnh."

Nhất Nặc đại sư nhẹ nhàng lắc đầu:"Trì tướng quân, nhiều năm đã qua như vậy, năm đó khiến muội ngươi chết đúng là có liên quan tới ngài. Ngài sai ở chỗ chỉ "bảo bọc quá kĩ, nhưng không nhận biết đúng sai". Nhìn lại mà nói, cho dù năm đó tướng quân vì muội muội mà tìm một vị tướng công tốt cho nàng, nhưng nếu muội của ngài lại không hiểu thấu đáo đạo chuyện xử sự, sau đó nghiệp quả của nàng có lẽ cũng không phải nhỏ."

Khi Nhất Nặc đại sư nói tới đây, liếc nhìn Trì Lệ Dập một cái thấy sắc mặt Trì Lệ Dập ngưng trọng lại nóitiếp:"Lão nạp cảm thấy, hiện tại tướng quân ngài lại vẫn như trước kia dẵm lên vết xe đổ. Nếu ngài thậtsự muốn tốt cho nàng, nên để nàng "nhận biết đúng sai". Dạy nàng cách ứng phó với hồng trần thế tục. Huống chi, ngài cùng với nàng chỉ có vài chục năm ít ỏi trần duyên, rồi một ngày hai người không còn trần duyên, nàng không có ngài che chở, đến lúc đó thì sẽ thế nào? Tướng quân, bỏ được thì bỏ, có cho đi mới có nhận lại."

Sắc mặt Trì Lệ Dập đã dịu lại, tựa hồ đã nghe hiểu lời Nhất Nặc đại sư.

Nhưng mà, ông vẫn còn có chút không cam lòng, cất giọng tự giễu:"Lời đại sư nói, Trì mỗ trở về tất sẽsuy nghĩ lại thật kĩ. Chỉ là, nói đến thật buồn cười, từ khi Cửu Thiên Tuế cùng cháu gái tại hạ thành hôn, tại hạ nhìn hắn thế nào cũng không thể vừa mắt."

Nhất Nặc đại sư vuốt râu cười to, cất cao giọng nói:"Tướng quân, ngài thật là...cũng là bình thường thôi. Năm đó nhạc phụ của tướng quân chỉ sợ cũng giống như ngài, nhìn ngài đâu đâu cũng đều là khuyết điểm." Nhất Nặc đại sư nói xong lời này, đột nhiên nhớ tới Thẩm Hoa Dung bưu hãn mạng mẽ, tự thấy chính mình nói sai rồi, nhanh chóng sửa lại nói:"Lão nạp lỡ lời. Lấy tính cách của Trì phu nhân, nhạc phụ ngài năm đó khẳng định nhìn ngài càng nhìn càng thích, hận không thể đem ngài biến thành nhi tử thân sinh mà đối đãi. Còn sau khi hai vợ chồng ngài thành thân, khẳng định nhạc phụ ngài đã giúp con rể ngài rất nhiều."

Trì Lệ Dập bị Nhất Nặc đại sư nói như vậy thì cười, tâm tư bỗng nhiên thông suốt.

Ông cười khổ cúi đầu nói:"Theo như lời đại sư, xem ra Trì mỗ hẳn là đã sai vì đã ghen tị quá nhiều." Kỳ thật, ông bất mãn với Quân Cơ Lạc đều là do ông đem Quân Cơ Lạc cùng chính mình so sánh. Ông thấy tác phong làm việc của mình khiêm tốn không khoa trương, nhưng Quân Cơ Lạc thì lại cố tình kiêu ngạo hận không thể khiến toàn thiên hạ vây quanh hắn.

Nhìn thấy như vậy, ông so sánh với chính mình thấy hắn còn rất non trẻ không gánh vác nổi việc chăm sóc cho cháu gái của ông. Khiến trong lòng ông có mâu thuẫn với Quân Cơ Lạc.

"Đúng rồi, đó chính là do ghen tị quấy phá. Tướng quân, con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện tình của người trẻ mà người ngoài xen vào sẽ chỉ làm cho họ càng thêm khó chịu." Nhất Nặc đại sư mân mê chuỗi phật châu trong tay, lại ôn hòa cười nói :"Hơn nữa, lão nạp thấy, cháu gái tướng quân...là người có mệnh số kỳ lạ. Mệnh của nàng người như tướng quân ngài cũng không thể xoay chuyển được."

Nghe Nhất Nặc đại sư đánh giá Đường Tứ Tứ như vậy, Trì Lệ Dập vội hỏi han:"Đại sư, mệnh của Tứ Tứ kỳ lạ chỗ nào?"

Nhất Nặc đại nhân đang định trả lời Trì Lệ Dập thì ngoài thiện phòng vang lên tiếng gõ cửa. Đồ đệ của Nhất Nặc đại sư bên ngoài thiện phòng nói vọng vào:"Sư phụ, thời gian ngọ khóa sắp đến, các vị sư huynh sư đệ đã tập trung trong điện chờ ngài."

"Ngươi đi xuống trước đi, vi sư sẽ tới ngay." Nhất Nặc đại sư nói vọng ra, sau đó mới quay đầu nói với Trì Lệ Dập:"Tướng quân, lão nạp cũng sợ tiết lộ thiên cơ. Nhưng vẫn nói với ngài một câu, mệnh của nàng kỳ lạ ở chữ "chết".

Trì Lệ Dập định hỏi thêm, hai tay của Nhất Nặc đại sư đã chắp lại, nhìn ông thật sâu, nói đầy thâm ý:"Tướng quân, ngài cũng mau hồi phủ quốc công đi. Ngôi chùa nhỏ này của lão nạp, không thể chứa nổi vị Phật lớn như ngài."

Trì Lệ Dập không hiểu gì hết, Nhất Nặc đại sư nói xong câu này thì liền ra khỏi thiện phòng.

Trong thiện phòng, Trì Lệ Dập đem chung trà uống cạn, rồi mới ra khỏi thiện phòng của Nhất Nặc đại sư. Chân trời không biết từ khi nào mây đen đã kéo đến, thấy sẽ sắp có tuyết rơi.

Trì Lệ Dập một mình vào chùa Tự, lại được Nhất Nặc đại sư khai đạo một phen, hiện tại hắn không nghĩ sẽ lưu lại chùa Tự nữa. Bảo tiểu hòa thương đem ngựa của mình tới, Trì Lệ Dập rời khỏi cửa chùa. Ngựa đi đến nửa đường thì trời bỗng có tuyết rơi.

Tuyết rơi trắng xóa khiến mắt hắn không thể phân biệt được đường đi. Hai chân thúc vào bụng ngựa, hắn vội vàng hồi phủ.

Mà khi ngựa đi qua một gò đất khuất tầm mắt, chỗ tối đột nhiên xuất hiện một mũi ám khí bắn về phía bụng ngựa Trần Lệ Dập đang cưỡi. Bạch mã bị kinh hách, ngửa đầu lên trời hí vang, liền cuồng loạn chạy như điên trên đường. Mắt thấy sắp đụng vào một gốc cây đại thụ, Trì Lệ Dập không thể không lập tức bay khỏi lưng ngựa.

một đám hắc y nhân đã mai phục sẵn lập tức bay xuống, bao vây lấy Trì Lệ Dập. Sắc mặt Trì Lệ Dập lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đảo qua đám hắc y nhân, ông đại khái có thể tính được, đám hắc y nhân này có khoảng hơn ba mươi người.

Trì Lệ Dập híp mắt, trong lòng âm thầm đoán xem ai phái người ám sát hắn?

" Chiến thần tướng quân đại danh đỉnh đỉnh - Trì Lệ Dập của Tiêu quốc, vinh hạnh"

một giọng nữ đầy châm chọc ở thân cây bên đường truyền đến. Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn qua, phía sau thân cây liền có một nữ tử mặc hắc y đi ra. trên mặt nữ tử dùng khăn đen che lại, khiến Trì Lệ Dập không thấy được mặt của nữ tử kia.

"Ngươi là...nữ tử mặc hắc y đang bị truy nã?" Trong mắt Trì Lệ Dập hiện lên ánh sáng nguy hiểm. Trước đó quan phủ cũng đăng bố cáo truy nã một nữ tử mặc hắc y, nghe nói ả ta cùng thủ hạ giết người vô số, thậm trí ngay tiểu hài tử cũng không buông tha. Lại bởi vì ả thường xuyên mặc hắc y, dân chúng liền gọi ả là"hắc y quả phụ", ý nói ả là người ác độc tàn nhẫn.

"Đúng vậy, ta chính là hắc y quả phụ bị quan phủ truy nã. Trì tướng quân, hôm nay quả phụ này lại muốn tìm ngươi gây phiên toái." Đường Vân Nhiễm cười âm trầm, lộ ra đôi mắt ác độc bên ngoài.

Trì Lệ Dập quát lớn:"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Đường Vân Nhiễm trả lời đầy ác độc:"Trì tướng quân, không cần gấp gáp. Rất nhanh ngươi sẽ biết ta là ai. nói cho ngươi biết, ta không chỉ một lần từng tưởng tượng sẽ đem ngươi ngũ mã phanh thây. khôngngờ hôm nay, chuyện này rốt cuộc cũng xảy ra. Ta đột nhiên cảm thấy, ngũ mã phanh thây căn bản không đủ để bình phục sự oán hận trong lòng của ta với ngươi, Trì tướng quân, ngươi cứ chờ xem. Ta sẽ dùng phương pháp đặc biệt xử trí ngươi."

Đôi mắt ả tràn đầy oán độc, Trì Lệ Dập mím môi, mày nhíu chặt:"Xin hỏi, Trì mỗ cùng ngươi có ân oán gì, lại khiến ngươi đối địch với ta?"

một câu nói này, lại khiến Đường Vân Nhiễm tăng thêm hận ý đối với Trì Lệ Dập. Giọng nói Đường Vân Nhiễm đột nhiên thay đổi, như gió rít gào điên cuồng cười nói :" Cừu oán của ngươi và ta vô cùng to lớn. Nếu không phải vì ngươi, bộ dáng ta cũng không biến thành quỷ như bây giờ. Chiến thần tướng quân? Ha ha...Hôm nay ta muốn biến chiến thần tướng quân thành con rùa tướng quân."

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Trì Lệ Dập không nghĩ ra, mình đắc tội với một nữ nhân khi nào.

"Đừng nóng vội, ngươi sẽ biết nhanh thôi." Đường Vân Nhiễm khẽ nói một câu, ánh mắt như chứa băng giá, ả ta giơ tay lên, hắc y nhân liền theo mệnh lệnh của ả tiến công về hướng Trì Lệ Dập.

Trì Lệ Dập võ công phi phàm, nếu trong tình huống bình thường, đối với những người này, tuy khôngthể thủ thắng nhưng cũng có thể trốn thoát. Nhưng hôm nay Đường Vân Nhiễm xuất tuyệt chiêu, trong lúc Trì Lệ Dập đối phó với đám hắc y nhân, Đường Vân Nhiễm ở bên ngoài vòng vây mệnh lệnh cho cung nỏ mai phục tại chỗ tối chuẩn bị cung nỏ bắn về hướng Trì Lệ Dập.

đang lúc đánh nhau kịch liệt, Trì Lệ Dập ý thức được nguy hiểm gần kề, ông đạp chân, thân ảnh quỷ mị vút lên, né tránh tất thảy trường kiếm cùng tên nhọn hướng ông phóng tới.

Đường Vân Nhiễm yêu diễm khẽ mở môi đỏ mọng, hướng Trì Lệ Dập đang đánh nhau kịch liệt nói:"Trì tướng quân, ngươi có muốn biết tình trạng của nhi tử ngươi Trì Hằng Liễn hay không? nói cho ngươi biết, hắn không chết, bất quá hiện tại hắn sống cũng không bằng chết. Ta hào phóng nói cho ngươi biết, hắn hiện tại đang ở trong tay ta. Cho tới nay, ta đã cho người đánh gãy chân hắn, bẻ gãy mộtcánh tay hắn, a, còn một con mắt nữa. Đáng tiếc cho hắn, mặt mũi anh tuấn như vậy mà hiện đã bị hủy..."

Đường Vẫn Nhiễm bắt đầu dùng chiến thuật tâm lý gây ảnh hưởng tới Trì Lệ Dập. Kỳ thật, Trì Hằng Liễu sao có thể ở trong tay ả, lại càng không thể gãy chân hay đứt tay gì đó, chẳng qua chỉ là lời nói dối để rối tâm trí Trì Lệ Dập mà thôi.

Trì Lệ Dập nghe thấy như vậy, không bị ảnh hưởng là không có khả năng. Võ công dù cao cường tới đâu, không chỉ là đối mặt với hơn ba mươi tên hắc y nhân, còn phải tránh né cung tiễn, thêm phải chịu đựng lời nói áp bách của hắc y quả phụ. Trong khốn cảnh, không ngờ tới, chiêu thức võ công của ông lại lộ ra sơ hở, bị đám hắc y nhân kia khám phá, vì thế liền bị vây hãm.

Chờ Trì Lệ Dập bị bắt, Đường Vân Nhiễm mới đi đến trước mặt ông.

"Trì tướng quân, ngươi không phải muốn biết ta là ai sao? Ngươi xem xem, ta rất đẹp phải không?" Đường Vân Nhiễm tháo khăn che mặt xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Trì Lệ Dập nhìn thấy khuôn mặt bị che kín phía sau những vết sẹo thì con ngươi trở chợt tối.

"Đường, Vân, Nhiêm?"

"Đúng vậy! Chính là ta, chính là người bị người nhà họ Trì và họ Đường các ngươi thảm hại Đường Vân Nhiễm. Trì tướng quân, không thể ngờ phải không. Ngươi đường đường là một đại tướng quân, thế nhưng lại rơi vào trong tay ta. nói cho ngươi biết, ta chờ ngày này đã lâu, thật sự quá lâu rồi." Đường Vân Nhiễm trừng mắt thật lớn, đem khuôn mặt đầy vết sẹo tiến đến trước mặt Trì Lệ Dập, như bị điên mà nói.

Trong lòng ả thống hận Đường Tứ Tứ, cũng thống hận Quân Cơ Lạc. Nhưng Trì Lệ Dập này ả cũng cực kỳ hận. Nếu không phải Đường Tứ Tứ có Trì Lệ Dập bảo vệ, thì ả ta khi còn ở Đường phủ đã sớm đùa chết Đường Tứ Tứ rồi.

Trì Lệ Dập, chiến thần tướng quân ư? Chó má!

Đường Vân Nhiễm lại cười nói:"Trì tướng quân, ngươi nói xem, hiện tại ta bắt được ngươi. Nếu ta dùng ngươi làm mồi dụ, dụ dỗ phu thê Đường Tứ Tứ, bọn họ có mắc mưu hay không?"

Trì Lệ Dập biết ý định của ả ta, sắc mặt trầm xuống.

Trong lúc đó, trên ngã tư đường hoàng thành. Dạ Kiêu Cửu cùng quốc sư Phong Hàn Lận đang đi trênngã tư đường Tiêu quốc. Phong Hàn Lận nhìn cảnh vật hai bên đường, cảm khái nói:"Ta rời nơi này ra đi đã hơn mười năm, nhưng nơi này vẫn không hề thay đổi."

Dạ Kiêu Cửu cười yêu dã, trên tay cầm cây quạt nhẹ nhàng gõ trên bàn tay:"Quốc sư, ta thấy, Tiêu quốc này tuy đẹp, cũng không bằng Trần quốc đất đai cằn cỗi. Giang sơn dù có tú lệ, chỉ có nằm trong tay ta thì đó mới là phong cảnh."

Trong lòng Phong Hàn Lận rất thích Dạ Kiêu Cửu có chí khí như vậy. hắn cười cười nói :"Quốc chủ, lại nói, tại Tiêu quốc này ta cũng có vài người bạn cũ. Chờ lần khác có cơ hội, ta nhất định sẽ đi gặp bọn họ."

Dạ Kiêu Cửu cười cười từ chối cho ý kiến, nhưng rất nhanh liền thu lại ý cười nói:"Bất quá trước mắt, chúng ta vẫn là nên đi tìm Cao Đại Đồng. Ta thật sự muốn nhìn xem, Đường Vân Nhiễm mà Cao Đại Đồng kia nói tới có thật sự ác độc như vậy hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.