Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 145: Nàng đã bước vào cửa nhà họ Quân chúng ta, ông trời cũng không thể tách hai người bọn ta ra!




Edit: Diệp Nhược Giai

​“Ngươi tên khốn nạn này! Ngươi hủy hoại nàng rồi!” Đôi con ngươi của Trì Lệ Dập mãnh liệt co rút lại, chấn kinh trong phút chốc, ngay sau đó tức giận tùy tay chộp lấy nghiên mực trên bàn, đập về phía Quân Cơ Lạc. Vốn tưởng rằng Quân Cơ Lạc sẽ tránh né, nhưng lần này, hắn vẫn đứng thẳng ở đó, nghiên mực đập vào đầu hắn, hắn cũng chỉ hơi nhíu mày một chút mà thôi.

Trán Quân Cơ Lạc bị nghiên mực đập vào bị thương, máu tươi đỏ sẫm lập tức lướt theo gò má chảy xuống. Nhưng hắn cũng không thèm lau, ánh mắt nghiêm nghị đối mặt với Trì Lệ Dập.

"Cửu Thiên Tuế ngươi, ngươi vậy mà thật xảo quyệt, lừa hết toàn bộ mọi người trong thiên hạ. Lão phu lại thật tò mò, sau này ngươi sẽ giải thích với mọi người bên ngoài thế nào về đứa nhỏ trong bụng Tứ Tứ đây?” Trì Lệ Dập tức quá hóa cười, trong đôi mắt u ám là lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Quân Cơ Lạc cong môi cười, “Con của bản đốc, đương nhiên bản đốc sẽ chịu mọi trách nhiệm, sẽ không để cho Tứ Tứ cùng đứa nhỏ nếm phải đau khổ gì."

Trì Lệ Dập hiểu quá rõ tình cảnh hiện tại của Quân Cơ Lạc, cho nên nghe thấy hắn trả lời như vậy, chẳng những ông không hề có cảm giác vui mừng, thậm chí trong lòng còn cảm thấy tức giận về thái độ của Quân Cơ Lạc.

Ông cười giễu cợt, “Mỗi lần Cửu Thiên Tuế há mồm thật đúng là có thể đổi trắng thay đen. Từ nhỏ Tứ Tứ cũng chỉ quanh quẩn bên trong hậu viện Đường gia, một nữ nhân khuê các như con bé đương nhiên không thể nào có tâm cơ như Cửu Thiên Tuế ngài. Nhưng mà, lão phu đã là cậu của Tứ Tứ, ta không cần biết đứa nhỏ trong bụng con bé là của ai, ta chỉ mong con bé có thể được bình an cả đời. Vì vậy, đứa bé đó nhất định phải bị loại bỏ!"

Giọng ông âm vang kiên quyết, Quân Cơ Lạc là kẻ mang nguy cơ trên người, nếu cháu của ông thật sự sinh con cho hắn, thì cả đời này đều bị trói lại cùng với Quân Cơ Lạc. Từ xưa đến giờ, tà không thể thắng chính, ở cùng với một tên gian hoạn, kết cục cuối cùng của con bé cũng chỉ có một con đường mà thôi.

Sắc mặt Quân Cơ Lạc lạnh lùng, phất tay áo, lạnh lùng cứng rắn đáp lời, "thật có lỗi, bản đốc không phải binh lính trong quân doanh của ngươi, không cần phải xoa tay nghe theo mệnh lệnh của tướng quân ngươi.”

Từ trước đến nay Trì Lệ Dập luôn thích những người có bản chất ương ngạnh, nếukhông phải có liên quan đến sinh mạng của Tứ Tứ, nói không chừng câtu trả lời này của Quân Cơ Lạc còn có thể làm cho ông nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Nhưng hiệntại, ông không thể nhượng bộ.

Trì Lệ Dập lạnh mắt, cũng châm chọc nói, “Khẩu khí thật lớn, nhưng ngươi lại làm cho lão phu nhớ tới tên vô lại Đường Trọng Nguyên kia. Hồi trước, khi hắn cưới mẫu thân Tứ Tứ, cũng ba hoa khoác lác với ta, nói là sẽ đối đãi với muội ấy thật tốt. Sau đó thìsao? Kết quả ngươi cũng thấy đấy! Tử An nhỏ tuổi, Đường Trọng Nguyên là một tênkhông chịu thua kém, Đường lão phu nhân là người không phân rõ phải trái. Nếu người làm cậu như lão phu không xuất hiện làm kẻ xấu, cuối cùng sẽ chỉ hại nàng mà thôi."

Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc biến đổi kỳ lạ, khinh thường nói, “Đừng đem bản đốc ra mà so sánh với loại nam nhân như Đường Trọng Nguyên, bản đốc cảm thấy mình như ở cấp bậc thấp.”

Trì Lệ Dập cười lạnh, giọng lạnh đến thấu xương, “Theo như lão phu thấy, quả thậtcấp bậc của ngươi không cao bằng Đường Trọng Nguyên đâu. Ít ra Đường Trọng Nguyên còn biết sợ chết, lão phu có thể chế trụ được hắn. Nhưng ngươi thì khác, ngươi cực kỳ có nguy cơ, ngươi đang dẫn cháu ta đi trên con đường tìm chết.”

Khóe miệng Quân Cơ Lạc cong lên, nở nụ cười lạnh lùng cao ngạo, “Vậy nếu đúng như lời của Trì tướng quân, thì làm thế nào mới là tốt với nàng? Để nàng với bản đốc hòa ly? Sau đó lại gả nàng cho biểu ca của nàng? Hay là Nhiếp chính vương?"

Quân Cơ Lạc hơi hất cằm, vẻ ngạo nghễ trên gương mặt tuấn mỹ càng sâu hơn, "Trì tướng quân, ngươi luôn miệng nói muốn che chở Tứ Tứ. Nhưng lúc trước, nếu khôngphải bản đốc cưới nàng, đừng có nói là ngươi không định gả nàng cho Nhiếp chính vươngđi? Ngươi khẳng định Tứ Tứ có thể khống chế hắn sao? Đều là xuất giá cả, bản đốc cũng không biếtmình kém hơn chỗ nào so với cái loại giấu hết dã tâm ở trong bụng đó.”

Trì Lệ Dập là người cứng rắn, mà Quân Cơ Lạc lúc này cũng tỏ thái độ kiên quyết rõràng. Hai người có tính cách như vậy đứng chung một chỗ, làm sao có thể thảo luận giải quyết gì được.

Đôi mắt nguy hiểm của Trì Lệ Dập nheo lại, trên gương mặt trầm ổn tràn đầy tức giận, thoạt nhìn như sắp bùng nổ.

Mà Quân Cơ Lạc sẽ không nói ra câu nào hay ho để dỗ Trì Lệ Dập. Hoặc phải nói là, lúc này Quân Cơ Lạc căn bản không muốn nói ra mấy câu hoa hòe hoa sói để dỗ Trì Lệ Dập.

Thái độ của hắn cực kỳ kiên quyết. Tiểu nương tử của hắn, con của hắn, ai cũngkhông thể thiếu.

Cho dù Trì Lệ Dập ngươi có là cậu của Tứ Tứ, cũng không thể phá rối một nhà ba ngườichúng ta.

“Rầm!” Hai tay Trì Lệ Dập đập mạnh lên bàn khiến nó lung lay vài cái dữ dội rồi sụp đổ trong phút chốc. Mấy thứ bày trên bàn cũng ầm ầm rớt xuống đất.

"Quân Cơ Lạc, lão phu nói một câucuối cùng, vì Tứ Tứ, bỏ đứa nhỏ trong bụng con béđi. Nếu không thì lão phu sẽ tự mình ra tay! Quân Cơ Lạc ngươi muốn có con, dựa vào cái gì mà cháu ngoại của Trì Lệ Dập ta phải hy sinh!" Cuộc sống chinh chiến hàng nămđã trui rèn cho Trì Lệ Dập một thân khí thế khiến địch nhân chỉ cần nghe tiếng là chạy.hiện tại đôi mắt xảo quyệt từng trải của ông hơi liếc, toàn thân đều toát ra khí thế muốn áp chế Quân Cơ Lạc.

Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc cũng híp thành một khe hở hẹp, cho đến bây giờ hắnvẫn luôn không chịu nhượng bộ.

"Trì tướng quân, cho dù ngươi là cậu của Tứ Tứ, nhưng nếu ngươi dám động đến mộtcọng lông tơ của đứa nhỏ trong bụng Tứ Tứ, bản đốc cũng sẽ chiến đấu đến cùng. Còn nữa, bản đốc hy vọng, mặc kệ hai người chúng ta ồn ào đến mức nào, sau khi Trì tướng quân bước ra khỏi cánh cửa này, đừng vì bản đốc mà giận chó đánh mèo lên Tứ Tứ. Bản đốc cũng sẽ tuân theo điều này.

Mâu thuẫn giữa hai chúng ta, đừng liên lụy đến nữ nhân!”

Tuy trong lòng Trì Lệ Dập rất thống hận Quân Cơ Lạc, nhưng ông cũng được coi như là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Câu nói cuối cùng của Quân Cơ Lạc rất hợp với ý ông.

"Ngươi đã bất chấp tất cả cũng không chịu nhượng bộ, vậy thì lão phu cũng chỉ có thể sử dụng cách thức của mình để giải quyết vấn đề thôi." Từng cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Trì Lệ Dập.

Quân Cơ Lạc cong môi, nâng tay lên sờ sờ cái cằm bóng loáng của mình, "Trì đại tướng quân cứ việc thả ngựa ra đi! Nếu ngay cả ngài mà bản đốc cũng không ứng phó nổi, vậy thì Quân gia chúng ta xứng đáng không có con cháu nối dõi.”

nói năng đúng là ngạo mạn tự cao! Nhưng đối với Trì Lệ Dập cứng cỏi cố chấp mà nói, là không thích.

Ông lãnh đạm nói, “Khẩu khí của Cửu Thiên Tuế rất lớn, hy vọng sau này khi ngươi ngẫm nghĩ lại lời nói hôm nay, sẽ không cảm thấy đỏ mặt xấu hổ!” Trì Lệ Dập để lại những lời này rồi phất tay áo giận dữ ra khỏi thư phòng.

Trong phòng khách, Đường Tử An đang vùi đầu luyện chữ, Trì Hằng Liễu đứng bên cạnh hướng dẫn hắn, còn Đường Tứ Tứ ngồi ở một bên, chỉ cảm thấy gió lạnh rét buốt thổi vào cột sống mình. Nàng thường xuyên ngước mắt nhìn về phía cửa phòng khách, bất an tràn ngập trong lòng.

Trì Hằng Liễu đã sớm nhận thấy nàng không được bình thường, đôi mắt hắn nhu hòa, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu an ủi nàng, "Tứ Tứ, không sao đâu. Tính tình cha huynh hơi ngang bướng, tính tình Cửu Thiên Tuế tuy rằng cũng lớn, nhưng hai người bọn họ đều muốn tốt cho muội, hai người suy nghĩ cho muội ở chung với nhau, chắc là sẽ không ầm ĩ gì đâu.”

Đường Tứ Tứ nâng mắt nhìn Trì Hằng Liễu, nở một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc. Trì Hằng Liễu cười lắc lắc đầu, sủng nịch cười nói, "Tứ Tứ, có chuyện gì thì đừng nên giấu ở trong lòng.”

Đường Tử An ngẩng đầu, cũng giật giật đống thịt béo trên mặt mình, vì Đường Tứ Tứ mà bênh vực kẻ yếu, nói, "Nhị tỷ, có phải tỷ phu... À không, có phải tên trứng thối Quân Cơ Lạc kia bắt nạt tỷ không? Vậy thì tỷ phải nói ra nhanh nhanh, có cậu với biểu ca và cả Tử An nữa, ba người bọn đệ đối phó một Quân Cơ Lạc, dư sức."

Trì Hằng Liễu trừng mắt liếc hắn một cái, “Người lớn đang nói chuyện, con nít chen chân vào làm gì. Hơn nữa, hiện giờ Cửu Thiên Tuế đã cưới nhị tỷ của đệ, đệ phải gọihắn là tỷ phu.” Trì Hằng Liễu uốn nắn.

Đường Tử An nghĩ, trước kia cậu không có ở đây, hắn mới bị tên trứng thối Quân Cơ Lạc bắt nạt. Bây giờ có cậu làm chỗ dựa rồi, hắn mới không thèm gọi tỷ phu đâu.

Chẳng qua, tuy trong lòng Đường Tử An nghĩ như vậy, nhưng khi dư quang nơi khóe mắt hắn thoáng nhìn thấy bóng dáng của người mà hắn căm hận đang đứng ở cửa phòng khách, khuôn mặt béo núc của hắn run run, ngoan ngoãn gọi, "Cậu, tỷ phu..."

Trì Lệ Dậpcùng Quân Cơ Lạc đi đến cửa phòng khách, trên mặt Trì Lệ Dập vẫn còn vẻ tức giận, sắc mặt của Quân Cơ Lạc cũng có chút khó coi. Hai người căn bản khôngthèm nhìn nhau dù chỉ một cái.

Đường Tứ Tứ khẩn trương nhìn chăm chú vào hai người, cũng không biết rốt cuộc hai người này nói chuyện gì trong thư phòng, nhất thời cảm thấy không được yên lòng.

"Tử An, chúng ta về!" Trì Lệ Dập khô khan nói, Đường Tử An lên tiếng trả lời rồi thu dọn bảng chữ mẫu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Trì Lệ Dập.

Trì Hằng Liễu cũng cảm thấy không khí đông lạnh, chắp tay chào Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc.

Trì Lệ Dập chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cứ có cảm giác như bất hạnh của muội muội mình sẽ tái diễntrên người cháu ông. Vốn không muốn nói gì với nàng, rốt cuộc vẫn nhịn không được, trước khi đi nói một câu rất sâu xa, “Tự chăm sóc mình cho tốt! Nhớ cho kỹ, cậu và biểu ca của con đáng tin hơn là nam nhân đang đứng bên cạnh con!”

Trong bóng đêm, ba người cưỡi ngựa rời đi.

một đêm này, Đường Tứ Tứ căn bản không tài nào ngủ ngon được, nửa đêm nàng nằm mơ, mơ thấy cậu mình gia nhập vào phe cánh của Mộ Dung Quân Thương.

Mà một đêm này đã được định trước là một đêmkhông yên ả. Vân Phúc lâu nằm giữa Cửu Thiên Tuế phủ và Đường phủ, nếu Trì Lệ Dập dắt Đường Tử An trở về Đường gia,trên đường nhất định sẽ đi ngang qua Vân Phúc lâu.

Khi ba người cưỡi ngựa ngang qua Vân Phúc lâu, Trì Lệ Dập dẫn đầu đột nhiên kéo cương ngựa, ngẩng đầu nhìn Vân Phúc lâu.

Qua khung cửa sổ của một nhã gian trong Vân Phúc lâu, Mộ Dung Quân Thương cũng nhìn thấy ông, khóe miệng hắn cong lên, nở một nụ cười, nâng chén chào hỏiTrì Lệ Dập ở xa xa.

Ánh mắt Trì Hằng Liễu căng thẳng, giục ngựa tiến về trước, hạ giọng nói với Trì Lệ Dập, "Cha, tuy Cửu Thiên Tuế tiếng ác đồn xa, nhưng hiện tại triều đình đang rối ren, rất cần một nhân vậtlợi hại như hắn để trấn áp. Còn Nhiếp chính vương tuy hiền đức, nhưng hắn..." Dù sao hắn ta cũng không hề có quan hệ gì với chúng ta mà, chúng ta giúp hắn, sau này hắn đăng cơ, khó bảo đảm hắn sẽ không mượn cối giết lừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.