Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai

Chương 134: Hại người cuối cùng hại mình!




Nhưng chuyện khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra, Đường Vân Nhiễm đột nhiên dùng sức trở tay, lấy tốc độ cực nhanh chế ngự Mộ Dung Nhược Hồng, ngay sau đó đoạt trường kiếm rồi đặt kiếm lên cổ Mộ Dung Nhược Hồng.

“Các ngươi không được di chuyển! Bằng không ta giết hắn!” Nàng ta dùng âm thanh lãnh khốc tàn tuyệt lớn tiếng nói với mọi người.

sự tình trước mắt quá sức kì dị, Vân Phi vẫn luôn được Mộ Dung Nhược Hồng che chở trong tay lại có thể xuống tay với hắn. Việc này thật sự làm người ta không tưởng tượng nổi.

Trán Mộ Dung Nhược Hồng rịn một tầng mồ hôi bạc, hắn dùng thanh âm kích động nói, “Nhiễm Nhi, nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ rất lợi hại. Chúng ta không đối phó nổi đâu… Chúng ta nên ngoan ngoãn đầu hàng đi…”

Đường Vân Nhiễm thấy phiền vì tiếng huyên náo của Mộ Dung Nhược Hồng, tay nắm chuôi kiếm khẽ dùng lực, trên cổ Mộ Dung Nhược Hồng lập tức xuất hiện một vết cắt. Giọt máu đỏ thẫm từ cổ chảy xuống. Chỗ cổ chợt thấy lạnh, lòng Mộ Dung Nhược Hồng cũng theo đó run lên mấy phần.

“Nhiễm Nhi… Nàng…” Mộ Dung Nhược Hồng muốn chất vấn nàng ta, lại bị Đường Vân Nhiễm thô bạo ngăn lại.

Cặp mắt tràn đầy địch ý của Đường Vân Nhiễm nhìn quanh một vòng, sau đó dừng ngay trước Đường Tứ Tứ và Quân Cơ Lạc. Đường Vân Nhiễm cười thành tiếng, giọng nói đầy kiêu ngạo chất vấn, “Đường Tứ Tứ, trong lòng ngươi nhất định đang rất đắc ý có phải không? Ta đã bị ngươi bức đến đường cùng rồi. Nhưng mà ngươi đừng quá đắc ý… Ngươi cũng không khá hơn ta bao nhiêu. Quân Cơ Lạc là tên hoạn quan biến thái, đừng tưởng rằng hiện tại hắn đối tốt với ngươi thì vĩnh viễn đối tốt với ngươi. Chờ ngày ngươi bị hắn chơi đùa đến chán, kết cục của ngươi chẳng tốt đẹp gì hơn ta đâu.”

Đường Tứ Tứ vì ghê tởm Đường Vân Nhiễm nên dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta.

“Cám ơn đại tỷ ngươi nhắc nhở. Nhưng cho dù thật như đại tỷ ngươi nói, có một ngày Cửu Thiên Tuế vứt bỏ ta, ta vẫn còn em trai, cậu, biểu ca… Ba người họ cho dù có chuyện gì cũng không bỏ rơi ta.”

Quân Cơ Lạc nghe nàng nói thế, khẽ chép miệng, trong lòng có chút không thoải mái.

hắn sẽ vứt bỏ Tứ Tứ? Làm ơn đi! hắn cần cái cảm giác được nàng cần đến hơn bất kì ai khác.

Nụ cười trên khóe miệng Đường Vân Nhiễm lập tức biến mất, cái miệng nhỏ đỏ tươi của nàng ta hé mở, lạnh lùng châm biếm, “Đường Tứ Tứ, ngươi luôn là như vậy, mở miệng ra luôn nhắc tới cậu ngươi, em trai ngươi, biểu ca ngươi… nói đi nói lại, còn không phải vì mệnh ngươi tốt sao. Ngươi là đích nữ của Đường gia, lại là cháu bên ngoại Trì Lệ Dập, cho nên trong hoàng thành này không ai dám động đến ngươi.

Ngay cả mấy vị hoàng tử, lúc trước không phải cũng đều vội nàng nịnh bợ ngươi sao? Mà ta thì sao… Ta chỉ là thứ nữ của Đường gia, ngươi vĩnh viễn không biết ta có nhiều cố gắng thế nào. Ngươi giỏi nữ công. Được! Ta đây cũng học! Kết quả giữa mùa đông lạnh, vì luyện nữ công, trên ngón tay không biết có bao nhiêu lỗ kim châm; ngươi giỏi đánh đàn. Được! Ta cũng luyện, ta từng không ăn không uống vì nghiên cứu cầm phổ, luyện tập cầm kỹ; ngươi vẽ tranh đẹp. Được! Ta đây cũng không để ngươi đánh bại, số tranh ta vẽ không đến mấy ngàn cũng có mấy trăm…”

Cặp mắt điểm của Đường Vân Nhiễm trong lúc nhất thời rực sáng, “Sau đó, nữ công ta giỏi hơn ngươi, đàn cũng hay hơn ngươi, ngay cả vẽ, ta cũng không thua ngươi… Cái gì ta cũng hơn ngươi. Nhưng mà… bởi vì ta chỉ là một thứ nữ, những cố gắng của ta xem ra vẫn kém hơn thân phận của ngươi.” Nàng trước khi xuyên qua, cũng ngu như vậy, nghĩ chỉ cần mình làm tốt hơn người chị cùng cha khác mẹ là cha có thể nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa. Nhưng sau đó, tất cả cố gắng của nàng đều vì thân phận con gái riêng mà uổng phí.

Kiếp trước kiếp này, ông trời chưa từng dùng thiện ý đối đãi với nàng. Sao nàng phải dùng thiện ý đối đãi với người khác.

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Nàng thà phụ người trong thiên hạ, chứ không muốn người trong thiên hạ phụ mình!

Vẻ mặt Đường Tứ Tứ bình tĩnh cười nhìn Đường Vân Nhiễm, trong con ngươi đen nhánh cũng đầy tia sáng kì dị.

“Tỷ tỷ tốt, sao ngươi chỉ thấy những thứ ta có mà không nhìn đến những thứ ngươi có. Tuy Liễu di nương có thân phận hạ lưu, nhưng từ nhỏ đến lớn, bà ấy có từng nặng lời trách mắng ngươi không? Liễu di nương được sủng ái, phụ thân yêu ai yêu cả đường đi có từng lạnh nhạt với ngươi không? Ngươi mỹ mạo vô song có vô số tài tử ngưỡng mộ ngươi, ta có từng ghen tị với ngươi không? Buồn cười… hiệntại ngươi còn không biết xấu hổ cùng ta nói về xuất thân. Người khác không nói, chỉ riêng Mộ Dung Nhược Hồng, hắn có từng vì ngươi là thứ nữ mà không sủng ái ngươi chưa?”

Ánh mắt Đường Tứ Tứ như lóe ra ngân châm sắc nhọn đâm vào người Đường Vân Nhiễm. Ánh mắt Đường Vân Nhiễm có chút trốn tránh. Nhưng rất nhanh lại cười lạnh nói, “Nếu ngươi muốn nói Mộ Dung Nhược Hồng yêu ta, vậy càng buồn cười. Cũng không biết vừa rồi là ai muốn dùng kiếm hủy dung ta. hắn từ đầu đến cuối chính là một tên phế vật.”

Bị Đường Vân Nhiễm gọi là phế vật. Đả kích này quá lớn, lớn đến nỗi làm Mộ Dung Nhược Hồng trong lúc nhất thời không tiếp nhận được. hắn há miệng thở dốc, có chút gian nan nói, “Nhiễm Nhi… Ta là thật lòng yêu nàng…” Điều này hắn có thể thề với trời.

“Ngươi câm miệng cho ta! Ta không cần tình yêu của thứ phế vật như ngươi!” Đường Vân Nhiễm giống như bị kích thích, lớn tiếng chặn lời Mộ Dung Nhược Hồng. Nàng ta lại đem ánh mắt tràn đầy địch ý dời đến người Đường Tứ Tứ, ánh mắt ác độc như là rắn vừa ra khỏi chỗ ẩn nấp, u oán, nham hiểm.

“Đường Tứ Tứ, ngươi chính là kẻ vô dụng, nếu dựa vào một mình ngươi cằn bản không thắng được ta. Ngươi chính là một nữ nhân chỉ biết đứng sau nam nhân chờ được che chở. Loại nữ nhân như ngươi thật đáng buồn.”

“Ta không cần ngươi giảng đạo. Tóm lại, hôm nay trận đấu giữa hai người chúng ta là ta thắng. Làm người thắng, ta sẽ không cười nhạo ngươi. Nhưng ta không muốn bị kẻ như ngươi vũ nhục.” Vẻ mặt Đường Tứ Tứ vân đạm phong khinh*, hoàn toàn không vặn vẹo dữ tợn như Đường Vân Nhiễm.

*thản nhiên như không

Thái độ của nàng như vậy càng kích thích Đường Vân Nhiễm, gương mặt Đường Vân Nhiễm ác liệt vặn vẹo thành một khối. Tiếp đó cuồng ngộn phát ngôn bừa bãi, “Đường Tứ Tứ, ai nói ngươi thắng? Ta còn chưa ra đại chiêu. Ngươi liền tự tuyên bố mình thắng? Ha ha, thật là buồn cười!”

“Nhiễm Nhi, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Nếu nàng còn tiếp tục cố chấp như vậy… Chỉ sợ trẫm khôngcứu được nàng!” Cổ Mộ Dung Nhược Hồng đã sớm chảy thật nhiều máu tươi. Gương mặt tuấn mỹ như tiên của hắn vì mất máu mà trở nên trắng bệch.

hắn thống khổ nhíu mày, mong Đường Vân Nhiễm có thể nể tình ngày xưa mà bỏ qua cho hắn.

Nhưng Đường Vân Nhiễm đột nhiên ầm trầm nở nụ cười, “Ta khuyên tất cả các ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì ta đã sớm cho người giấu một quả bom trong đại điện này. Mà quả bom này cổ nhân ngu xuẩn các ngươi muốn phá cũng không phá nổi. Uy lực của nó có thể làm sập cả tòa Trường Hoan Điện này trong chớp mắt. Các ngươi cản bản không trốn thoát đâu.”

Sau đó trong lòng Đường Vân Nhiễm vô cùng cảm tạ người chị cùng cha khác mẹ cùng vị hôn phu của cô ta. Đời trước, rõ ràng là nàng và người đàn ông đó gặp nhau trước. Cũng là nàng tỏ ý hảo cảm với hắn ta trước. Nhưng cuối cùng hắn ta lại thích chị gái cùng cha khác mẹ của nàng. Nàng làm mộtchuyện nhằm phá hoại tình cảm của hai người, nhưng tình cảm của bọn họ ngày càng tốt hơn. Thậm chí họ còn chọn ngày tốt, chuẩn bị kết hôn.

Ngay tại ngày bọn họ kết hôn, nàng cải trang trà trộn vào hôn lễ, bắt chị gái cùng cha khách mẹ đi. Sau đó nàng tìm đến người đàn ông kia. Buộc hắn ta chọn nàng trước mặt cô ta. Nhưng tên đàn ông khôngbiết tốt xấu kia lại nói, cho dù hắn chết hắn cũng chọn chị nàng.

Sau đó, trước khi cảnh sát phá cửa, nàng tự tay cho nổ bom. Tại kho hàng đó, nàng két thúc sinh mệnh của mình. Đương nhiên, nàng cũng tin rằng chị nàng cùng người đàn ông kia nhất định cũng chết trong vụ nổ đó.

Ha ha, nàng là một người như thế đó. Thứ nàng nàng không chiếm được, những người khác cũng đừng hòng chiếm được!

Bây giờ, nàng căn cứ vào nguyên lý làm bom ở kiếp trước, tạo ra một quả bom thô sơ. Chỉ cần bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của nàng, nàng liền làm cho bọn họ không thấy được ánh mặt trời sớm mai.

Quân Cơ Lạc ở phía sau bật cười ha ha, hắn đi lên trước, bá đạo kéo tay Đường Tứ Tứ, gương mặt tuấn mỹ vì tươi cười mà sáng lạn như đóa hoa hướng dương.

“Tứ Tứ, nhìn thấy phản ứng hôm nay của thứ tỷ nàng, ta càng cảm thấy mình lúc trước thông minh cơ trí cỡ nào. Nếu lúc trước giữa nàng và ả ta, ta chọn ả ta. Ai nha, bây giờ không chỉ bị đội nón xanh mà đi đến đâu cũng có người chỉ vào bản đốc nói nhỏ, ‘Xem đi, hắn chính là XXX tướng công của người đàn bà ngu ngốc kia’.”

Quân Cơ Lạc vừa nói vừa vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình, đột nhiên hai tay ôm quyền, vái Mộ Dung Nhược Hồng một cái, sau đó hắn buông lời làm tức chết người không đền mạng, “Bệ hạ, bản đốc đại diện cho nam tử khắp thiên hạ nói tiếng cám ơn với ngài. Nếu không phải ngày xả thân vì nghĩa nạp Đường đại tiểu thư làm phi, đám nam nhân bọn ta có thể sẽ bị người đàn bà ngu xuẩn như ả ta nhúng chàm. Hoàng thượng, ngài ngu ngốc nhưng thì ra luôn yên lặng hy sinh vì nam tử khắp thiên hạ.

Ngài dùng thân thể mình cứu vớt ngàn vạn nam tử khắp nơi. Bệ hạ, ngươi yên tâm. Chờ sau khi ngươi cùng người đàn bà ngu xuẩn này xuống địa ngục. Bản đốc nhất định ra một đạo thánh chỉ chiêu cáo khắp thiên hạ, đem sự ủy khuất cùng hy sinh của ngài chiêu cáo khắp thiên hạ.

Vì vậy, Hoàng thượng, ngài an tâm cùng Vân Phi nương nương lên đường đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.