Edit: Bách Tử Liên
"Bản đốc đã một đoạn thời gian không có gặp Nhiếp chính vương, đêm nay đột nhiên có chút nghĩ tới Nhiếp chính vương. Liền tới nhìn xem!" Mặt Quân Cơ Lạc khẽ kéo, cười thật âm trầm.
Trong mắt Mộ Dung Quân Thương rất nhanh xẹt qua một chút ghét bỏ, khẽ nhếch khoé miệng, im lặng cười.
Quân Cơ Lạc lập tức nhảy xuống, hai tay chắp phía sau, đôi giày bó dẫm nát đá, đi đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương. Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu, tầm mắt hơi giương lên, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung.
Đôi mắt hoa đào của Mộ Dung Quân Thương xẹt qua một chút ý lạnh.
Quân Cơ Lạc tự nhiên cười, "Nhiếp chính vương, có bằng hữu từ phương xa tới, vui đến quên trời đất. Bản đốc đã hạ mình đến quý phủ của ngươi, lại không mời bản đốc vào trong ngồi một chút, ý ngươi là sao?"
Mộ Dung Quân Thương trầm mặc một hồi, mới nhếch môi, cứng nhắc nói, "Cửu Thiên Tuế - mời!"
Đuôi mắt Quân Cơ Lạc khẽ chọn, cố tình lộ ra nụ cười rực rỡ như hoa với Mộ Dung Quân Thương, sau đó hắn hất hất áo bào, bộ dạng nhanh nhẹn đi vào phủ Nhiếp chính vương. Mà sau khi hắn vào vương phủ, mấy trăm thị vệ mặc khôi giáp kia cũng dũng mãnh đi vào vương phủ một cách trật tự, xếp thành hai hàng ngay ngắn ở khoảng trống tại cổng vương phủ.
Quản gia cau mày, nói khẽ bên tai Mộ Dung Quân Thương, "Chủ tử, Quân Cơ Lạc hắn... cũng quá khôngcoi mình là khách đi." Đây rõ ràng là phủ Nhiếp chính vương, nhưng nhìn bộ dáng hống hách của hắnlúc này, lễ phép một người khách nên có còn đâu nữa.
Sâu trong đôi mắt hoa đào của Mộ Dung Quân Thương đã có một tầng lạnh lẽo như băng. Mộ Dung Quân Thương không trả lời quản gia, chỉ là nói, "Kêu người chuẩn bị trà nước đi."
Chờ khi Mộ Dung Quân Thương bọn họ đi tới phòng khách, lại phát hiện Quân Cơ Lạc đã chọn đúng vị trí chủ toạ phía trên mà ngồi. Sắc mặt Mộ Dung Quân Thương lần này khẽ biến, móng tay dùng sức bấu vào tay vịn xe lăn.
Quân Cơ Lạc bắt chéo chân, cười ngạo nghễ, "Nhiếp chính vương, bản đốc vẫn chưa hỏi đến bệnh tình của ngươi. hiện tại thân thể của ngươi không sao chứ?" hắn ngồi trên vị trí chủ toạ, dùng một loại ánh mắt nhìn bá tánh bình dân nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương, làm cho Mộ Dung Quân Thương cảm thấy mình bị ánh mắt của hắn xúc phạm.
"Đa tạ Cửu Thiên Tuế quan tâm, thân thể bổn vương đã khôi phục bình thường." Giống như muốn hoà nhau một ván với Quân Cơ Lạc trước mặt, hắn nhẹ dừng một lúc, cũng cố ý nói "Mấy ngày nay chuyện triều đình nhờ có Cửu Thiên Tuế ngài. Có điều, nay bổn vương đã nghỉ ngơi khoẻ, rất nhanh có thể thượng triều giúp Cửu Thiên Tuế cùng trông coi chuyện triều đình."
Ánh mắt lạnh lẽo của Mộ Dung Quân Thương tựa như một thanh đao lợi hại, từ từ lăng trì Quân Cơ Lạc.
"Như vậy dĩ nhiên là tốt!" Quân Cơ Lạc đưatay khẽ vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình, thanh âmthành khẩn mà uy nghiêm cười nói, "Có Nhiếp chính vương lo liệu, bản đốc có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi."
"Nghỉ ngơi?" Đôi mắt Mộ Dung Quân Thuong nháy mắt híp thành một khe nhỏ.
Lúc này vừa có tỳ nữ dâng trà ngon lên, Quân Cơ Lạc không một chút khách khí đưa tay nâng chung trà, nhưng chỉ cầm trong tay, một chút cũng chưa uống. Tiếp đó mới lộ ra ánh mắt nghi hoặc cùng xem xét nhìn về phía Mộ Dung Quan Thương, nói, "Bản đốc muốn nghỉ ngơi nửa tháng. Trong thời gian nửa tháng này, chuyện triều đình phải nhọc lòng Nhiếp chính vương nhiều rồi."
Quân Cơ Lạc chủ động buông xuống quyền thế trong tay? Lời này đi lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
Mộ Dung Quân Thương cảm thấy nhất định là tên giảo hoạt Quân Cơ Lạc lại bày ra một hồi âm mưu. Đầu óc của hắn nhanh chóng xoay chuyển, đủ loại ý nghĩ, đủ loại suy đoán rất nhanh hiện lên trong đầu. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không đoan ra trong hồ lô của Quân Cơ Lạc bán cái gì.
Mộ Dung Quân Thương bưng chung trà còn chưa uống lên, lông mi dài buông xuống, tầm mắt dừng ở nước trà vì ngâm mà bắt đầu nhiễm màu xanh biếc, vô cùng đẹp mắt.
"Bốp!" Bỗng nhiên từ chỗ chủ toạ truyền đến tiếng chung trà vỡ vụn do rơi xuống đất.
Mộ Dung Quân Thương ngẩng đầu nhìn, Quân Cơ Lạc ánh mắt giấu đao, cười nói với hắn, "thật có lỗi, bản đốc trong lúc nhất thời không cầm vững chung trà."
Tỳ nữ phục dịch bên cạnh vội vàng tiến lên thu dọn những mảnh sứ vỡ. Quân Cơ Lạc đột nhiên từ vị trí chủ toạ đi xuống. hắn đi đến trước mặt Mộ Dung Quân Thương, hai tay đặt tại tay vịn xe lăn, gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ cười quỷ quái, chậm rãi đến gần gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mộ Dung Quân Thương.
Trong lòng Mộ Dung Quân Thương vang lên một hồi chuông cảnh báo, biết hồ ly đã lộ ra đuôi cáo.
"Nhiếp chính vương, thực không dám dấu diếm, gần đây bản đốc tìm được một vị thần y. Thần y đó họ Cao. Cao thần y tuy y thuật không giỏi bằng Tiết thần y. Nhưng Cao thần y chuyên trị chân tật cho người ta. Cao thần y từng giúp vài tên bất lương và công tử nhà giàu trị chân tật. Sau khi bản đốc nghe được y thuật của Cao thần y, liền lập tức cho người mang một số tiền lớn mời hắn tới. hiện tại hắn đã ở trên xe ngựa trước phủ Nhiếp chính vương."
Quân Cơ Lạc nói tới đây, ánh mắt trực tiếp xẹt qua khuôn mặt Mộ Dung Quân Thương, quay qua cửa lớn hô, "Vương Vinh, lập tức mời Cao thần y vào!"
Ngoài cửa phòng khác có người lên tiếng, tiếp theo truyền đến âm thanh rời đi rất nhanh. Sau đó Quân Cơ Lạc mới ha ha cười, đem ánh mắt một lần nữa rơi xuống trên người Mộ Dung Quân Thương.
Mộ Dung Quân Thương mím môi, muốn mở miệng cự tuyệt. Nhưng Quân Cơ Lạc lại cất tiếng, giương giọng ngăn lời hắn.
"Nhiếp chính vương, bản đốc biết ngươi nhất định rất cảm kích bản đốc. Nhưng mà với quan hệ của chúng ta, không cần phải nói những lời khách khí này. Dĩ nhiên, nếu Cao thần y không tận tâm xem bệnh cho Nhiếp chính vương. Khi đó Nhiếp chính vương định phải nói cho bản đốc biết. Bản đốc nhất định sẽ "trừng trị" Cao thần y thật tốt."
thật đúng là cáo chúc tết gà, một chút hảo tâm cũng không có.
Mộ Dung Quân Thương hơi nhíu mi tâm, trên mặt hơi căng thẳng, lên tiếng, "Ý tốt của Cửu Thiên Tuế, bổn vương xin nhận tấm lòng. Nhưng mà bổn vương..."
Quân Cơ Lạc lập tức mỉa mai hắn, "Nhưng mà cái gì? Nhưng mà... ngươi bị ý tốt của bản đốc làm cảm động một phen, bắt đầu cảm thấy xấu hổ với những chuyện làm tán tận lương tâm của ngươi lúc trước, cảm thấy thật xin lỗi bản đốc, càng không dám gặp lại bản đốc?"
Quân Cơ Lạc cười lộ ra hàm răng trắng muốt, đưa tay vỗ nhẹ bả vai Mộ Dung Quân Thương, tiếp tục cợt nhã đùa giỡn nói, "Nhiếp chính vương trăm ngàn lần không cần nghĩ như vậy. Bản đốc là tiền bối của vương gia, lại có một tấm lòng nhân ái, tự nhiên sẽ không tính toán chi li cùng loại tiểu bối không hiểu chuyện như ngươi. Còn vương gia ngươi...chỉ cần triệt để thay đổi, sau này không đem bản đốc trở thành địch nhân, bản đốc vẫn có thể xem ngươi là một hậu bối biết sửa đổi."
một cỗ cảm giác chán ghét lạnh lẽo ác liệt từ cổng họng dâng lên, ánh mắt Mộ Dung Quân Thương cực kỳ hung tợn nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc. một khắc kia, hắn thật muốn đánh vào mặt hắn ta.
Người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
Quân Cơ Lạc cố tình thích xát muối vào vết thương của hắn, hắn lại cười nói, "Bình thường bản đốc đều là phi thường quan tâm Nhiếp chính vương. hiện tại Cao thần y mới có thể chữa khỏi chân của Nhiếp chính vương, bản đốc thật lòng vui vì Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương, chắc chắn trong lòng ngươi cũng vì tin tức này của bản đốc mà hết sức vui vẻ phải không?"
Vui vẻ cái mao! rõ ràng là tính toán âm hiểm, còn cố tình nói như là cao thượng lắm. Trong ngực Mộ Dung Quân Thương quay cuồng tức giận đến bị sặc, đột nhiên ho vài tiếng.
Đợi hắn đè xuống được cơn ho, sắc mặt hắn đã nhuốm hồng, không hờn giận nói, "Cửu Thiên Tuế, chân của bổn vương là do trúng độc gây nên, ngự y trong cung đã sớm kết luận, đã không còn khả năng khỏi hẳn. một phen tâm ý của Cửu Thiên Tuế ngài, bổn vương xin nhận tấm lòng."
"Ôi chao, lời này không đúng rồi. Nhiếp chính vương là hy vọng của Tiêu quốc chúng ta, bá tánh lê dân của Tiêu quốc chúng ta đều không bỏ được Nhiếp chính vương đâu. không chỉ một vị Cao thần y, cho dù là dốc hết toàn bộ Tiêu quốc, chỉ cần có biện pháp chữa khỏi chân Nhiếp chính vương, bản đốc cũng nguyện ý!"
Mộ Dung Quân Thương cảm thấy mình là một người rất có sức chịu đựng, bằng không hắn sẽ khôngyên lặng ở ẩn mười mấy năm. Nhưng hắn cũng cảm thấy chỉ cần mỗi lần đụng tới Quân Cơ Lạc, sự nhẫn nại này của hắn đều bị sự tức giận làm cho tan chảy trong nháy mắt.
trên mặt của hắn cũng kết một tầng băng, thanh âm nói chuyện lợi hại như đao, "Bổn vương đa tạ Cửu Thiên Tuế yêu thương. Chỉ có điều bổn vương là người phúc mỏng, không cần Cửu Thiên Tuế vì bổn vương dốc hết toàn bộ Tiêu quốc. Đương nhiên, Tiêu quốc này là của nhà Mộ Dung. Cửu Thiên Tuế ngài là người ngoài, cũng không cố tư cách vì bổn vương dốc hết toàn bộ Tiêu quốc."
Quân Cơ Lạc vì lời nói của hắn, phá lên cười. Vào lúc này Vương Vinh cũng dẫn theo một người đàn ông mặc y phục màu xanh, hơn ba mươi tuổi, dáng người cao nhất đến.
"Cửu Thiên Tuế, mạt tướng đã đem Cao thần y đến."
Người đàn ông mặc áo màu xanh kia liền hành lễ với Quân Cơ Lạc và Mộ Dung Quân Thương. Quân Cơ Lạc thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm khắc lên tiếng, "Cao thần y, chân của Nhiếp chính vương liền giao cho ngươi. Ngươi phải tận tâm chữa trị chân cho hắn. Dĩ nhiên, nếu Nhiếp chính vương phàn nàn ngươi với bản đốc. Bản đốc tuyệt đối sẽ không khách khí với ngươi."
Cao thần y khẩn trương nói với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế yên tâm, thảo dân nhất định sẽ tận tâm tận lực chữa chân cho Nhiếp chính vương."
"Ừ. Vậy thì tốt!" Quân Cơ Lạc lại nhe răng cười, lộ ra một hàm răng trăng bóng.
rõ ràng là chữa bệnh cho hắn, Quân Cơ Lạc lại trực tiếp đánh nhịp* cùng Cao thần y. Mộ Dung Quân Thương cảm thấy mình lại bị Quân Cơ Lạc xúc phạm. hắn muốn mở miệng vì mình nói chuyện.
*ra lệnh
Nhưng Quân Cơ Lạc lại mỉa mai, nói với Cao thần y trước hắn, " Cao thần y, làm trước mặt bản đốc, hôm nay ngươi hãy châm cứu cho Nhiếp chính vương trước mặt bản đốc. Để cho bản đốc thấy bản lĩnh của ngươi."
Trong mắt Mộ Dung Quân Thương nhảy lên hai cỗ lửa giận, hai tay nắm thành nắm đấm, lạnh lùng cự tuyệt nói, "không cần!" Chân hắn đã sớm không có vấn đề, nếu để cho tên Cao thần y không rõ lai lịch này châm cứu, vậy chẳng phải là muốn hắn phải chịu một trận châm đau?
"A? không cần sao được? Hay là Nhiếp chính vương sợ bản đốc tìm người đến hại ngươi sao?" Lúc này Quân Cơ Lạc lại khẽ vuốt cái cằm bóng loáng của mình, như là trước đó hắn đã sớm biết câu trả lời của Mộ Dung Quân Thương, liền ném cho Vương Vinh một cái ánh mắt. Vương Vinh vỗ tay, liền có hai người từ cửa phòng đi vào.
Mộ Dung Quân Thương xem qua, phát hiện hai người đến này, một người là An công công bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng. Người kia là tiểu thái giám Đông Nhị bên cạnh Mộ Dung Ôn Trạch.
Lúc này thanh âm của Quân Cơ Lạc lại bay vào bên tai hắn, "Nhiếp chính vương, hai người này ngài chắc chắn cũng đã biết. Bọn họ đều là người bên cạnh hầu hạ hoàng thượng và Hiền vương, bản đốc cho bọn họ tới làm chứng. Bản đốc tuy rằng không nhìn xa trông rộng như Nhiếp chính vương, nhưng không ngốc đến mức làm trò hại Nhiếp chính vương trước mặt bọn họ. Cho nên Nhiếp chính vương có thể yên tâm. Lần này bản đốc là thật lòng mời Cao thần y tới xem bệnh cho ngài."
Mộ Dung Quân Thương đưa tay vỗ ngực, lửa giận trong lồng ngực thiêu đốt, thật đáng giận! Trong lòng hắn thật hận Quân Cơ Lạc.
Chuyện đến nước này, nếu hắn lại từ chối, Quân Cơ Lạc nhất định sẽ giẫm lên đuôi hắn, mượn cơ hội này để lộ chuyện hắn giả vờ không ổn với Mộ Dung Ôn Trạch và Mộ Dung Nhược Hồng.
Việc này chắc chắn sẽ khiến hai tên phế vật kia lấy làm cớ trị tội hắn khi quân. Đến lúc đó hắn làm sao còn có thể nắm được cái chức Nhiếp chính vương này.
Còn nếu hắn đã đáp ứng Cao thần y châm cứu, hắn lại phải chịu một chút khổ. Nhất là nếu tên thần y cao to này mang ý xấu, hai chân đã hồi phục của hắn có thể bị "trị" thành phế bỏ.
Đôi mắt hoa đào của Mộ Dung Quân Thương khẽ liếc Quân Cơ Lạc, trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đã không giấu được nỗi oán hận Quân Cơ Lạc nữa.
"Vậy bổn vương đa tạ... ý tốt của Cửu Thiên Tuế." hắn căm hận nói.
Cao thần y đặt hòm thuốc xuống, từ trong hòm thuốc lấy ra một túi ngân châm lớn. Quân Cơ Lạc xem qua, tính sơ sơ, túi châm kia đại khái có hơn 200 cái. Tưởng tượng ra cảnh đem ngân châm kia đốt hồng hai đùi sớm đã có cảm giác của Mộ Dung Quân Thương, Quân Cơ Lạc thoả mãn nở nụ cười.
hắn lại cúi mình xuống dùng âm thanh chỉ có Mộ Dung Quân Thương nghe được, chế giễu nói, "Nhiếp chính vương, Tứ Tứ nhà ta được ta chiều chuộng quen. Ngươi đã thịnh tình mời nàng đến chỗ ngươi làm khách, vậy phiền ngươi chiều theo ý nàng nhiều một chút. Trò chơi tối nay, chẳng qua là ta trả trước chút lợi tức cho ngươi mà thôi.
Ngươi, còn có hai huynh đệ của ngươi, đều vì hành động lần này mà trả giá đắt. Bản đốc ghét nhất trong lúc nam nhân đánh cờ, có nữ nhân xen vào.
Hôm nay các ngươi động đến nữ nhân của ta, bản đốc liền muốn động đến giang sơn của huynh đệ các ngươi. Chúng ta cùng mỏi mắt trông chờ đi!"