(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Sở Uyên nói hộp quà nguyên bộ hỉ phục mũ phượng này đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước.
Anh luôn là người chu đáo, giống như đã sớm biết trước tương lai của bọn họ, không có nửa điểm do dự.
Tô Yểu nhớ tới lúc hai người mới quen biết, rõ ràng mới là việc phát sinh tháng chín năm ngoái, cô lại cảm thấy cô quen biết Lương Sở Uyên đã lâu, cũng không phải do thời gian dài hay ngắn, ngay cả một năm thời gian cũng không đến.
Ngày đó ở cổ trấn ăn sinh nhật, cô có cầu nguyện một điều.
Hy vọng có thể cùng Lương Sở Uyên ở bên nhau lâu dài.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, mỗi một cái sinh nhật sau này cô đều sẽ không thay đổi nguyện vọng này. Bởi vì cô không biết trừ bỏ cái này, cô còn có cái nguyện vọng gì khác muốn thực hiện nữa. Nhưng nguyện vọng khác quá mức hư vô mờ mịt, có lẽ nguyện vọng này nghe qua vô cùng giống lời nói rỗng tuếch nhưng cô chính là vô cùng chắc chắn về việc này.
Đêm nay hai người không thể ở cùng một chỗ, Lương Sở Uyên trở về nhà cũ, Tô Yểu nằm ngã vào trên giường ở nhà mới, nghĩ đến ngày mai chính mình sẽ kết hôn, vẫn cảm thấy có chút không chân thật.
Thời gian chuẩn bị hơn một tháng, quá trình này cô không phải tốn tâm tư gì, vẫn luôn là Lương Sở Uyên đích thân làm. Hỉ phục là anh sớm đặt người làm, đặt khách sạn cũng là anh làm, người thân bạn bè hai nhà cũng là anh chọn lọc để mời, Mộc Vi cùng Tô Nguyên cũng là ngồi bên cạnh anh, bao gồm cả nhẫn trên tay đều là anh yên lặng chuẩn bị tốt.
Cô che ngực lại, nơi đó có chút tiểu tâm tư vô hạn thỏa mãn đi qua.
Toàn bộ đều đến từ Lương Sở Uyên.
Cô nghĩ cô thực sự rất may mắn.
*
Ngày được chờ mong nhất cuối cùng cũng đến, Tô Yểu bởi vì đêm qua trằn trọc, mới ngủ được hai giờ liền bị người kéo từ trên giường xuống dưới.
Cô mơ mơ màng màng mà ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt thuần tịnh của chính mình bị một tầng lại một tầng trang điểm dày nặng. Người trong gương càng lúc càng tinh xảo, cũng trở nên càng ngày càng xa lạ, một khắc mũ phượng được đội lên kia, cô cứng đờ đến nỗi động cũng không dám động.
"Con phải mang cái này cả ngày sao?"
Mộc Vi giúp cô đem sợi tóc vén ra sau tai, "Vì xinh đẹp hôm nay liền nhịn một chút, đến lúc kính rượu xong là có thể tháo xuống."
Tô Yểu thực ra vẫn chưa tỉnh ngủ, cô ngoan ngoãn gật gật đầu, có chút choáng váng mà ảo tưởng hình ảnh trong chốc lát Lương Sở Uyên đến đây đón mình.
Tình cảnh náo nhiệt giống như gần ngay trước mắt. Cô nhấp môi cười cười, nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ hoàn toàn lạ lẫm.
Căn hộ này là Lương lão gia tử đưa cho bọn họ làm lễ vật tân hôn nhưng cô vẫn thích ở Bích Nhai Loan, nơi đó cô ở đã quen, cũng có quá nhiều hồi ức chung cùng Lương Sở Uyên.
Trước hai ngày cô đã nói chuyện này cho Lương Sở Uyên nghe, anh nghe xong liền nói cô thích ở đâu thì bọn họ sẽ ở đó, cái gì cũng sẽ nghe theo cô. Khi nói chuyện Lương Mặc cũng ở đó, chị ấy còn cười anh là thê nô. Anh cũng không phản bác, liền cười đến vui tươi hớn hở, giống như đứa ngốc.
Nghĩ về Lương Sở Uyên một chút, sâu ngủ trong đầu Tô Yểu chạy không còn bóng dáng.
Chờ mong ngày hôm qua ngóc đầu trở lại, cô đã gấp không chờ nổi muốn trở thành cô dâu của anh.
...
Giờ lành vừa đến, Lương Sở Uyên cùng người gióng trống khua chiêng mà đến trước cửa, thật náo nhiệt, vừa muốn phá cửa mà vào lại bị đám người Quan Đình chắn ở ngoài cửa.
Dựa vào rải tiền một đường đi thẳng, một đám người cãi cọ ồn ào mà ngừng ở một cánh cửa cuối cùng, chỗ này không có thuận lợi vượt qua như vài cánh cửa trước đó, bao lì xì cũng mất tác dụng, các vấn đề xảo quyệt một cái lại tiếp một cái, có vài câu chính bản thân Tô Yểu cũng không rõ đáp án là gì. Cô ở bên trong nghe đến mức tâm đều treo lên, nhỏ tiếng kháng nghị lại lập tức bị người bắt ngồi trở về.
Cũng may Lương Sở Uyên thông minh, lời nói ngắn gọn lại như châu ngọc, cuối cùng vung bao lì xì về phía trước, anh liền thành công xâm nhập vào cửa phòng.
Tô Yểu ngồi trên giường đợi nửa ngày nhìn thấy thân ảnh chú rể đi tới, mặt mày như họa, hô hấp của cô đình trệ trong chớp mắt, tay không tự giác nắm chặt lại, đáng tiếc hai người còn chưa kịp ôm nhau đã bị người vội vàng tách ra.
"Tìm giày!"
"Dễ dàng như vậy liền muốn ôm mỹ nhân về sao?"
"Nằm mơ đi!"
Trong lúc mọi người cười đùa, Lương Sở Uyên nắm chặt thời gian tìm giày thêu, cuối cùng dựa vào anh mắt Tô Yểu tìm thấy giày ở kẽ hở.
Anh quỳ một gối xuống đất, gần như thành kính mà đi giày cho Tô Yểu, hai mắt chăm chú, môi cũng không động. Tô Yểu lại nghe thấy thanh âm của anh nỉ non nói nhỏ bên tai.
[Yểu Yểu, anh thật cao hứng.]
"Hôn một cái ——"
Không biết là ai nói ra một câu như vậy, ngay sau đó ồn ào hết đợt này đến đợt khác suýt nữa làm cho trần nhà xốc lên. Lương Sở Uyên thuận theo dân ý, giữ lấy cái ót của Tô Yểu, nhắm ngay đôi môi đỏ thắm no đủ hôn xuống.
Một khắc kia bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.
Nhẹ nhàng, nóng nóng, quấn quanh bên nhau.
...
Một hồi hỉ sự bắt đầu bằng sự náo nhiệt lại oanh oanh liệt liệt kết thúc, căn phòng ban ngày náo nhiệt đến đêm khuya lại hoàn toàn khôi phục an tĩnh.
Một ngày này Tô Yểu đã khóc hai lần, khi tháo trang sức đôi mắt đều đau. Thật vất vả mới lau mặt sạch sẽ, Lương Sở Uyên đi vào phòng tắm, một tay ôm ngang eo nhỏ của cô, nhìn trong gương cùng cô đối diện, "Hôm nay vất vả rồi."
"Nhưng cũng rất vui vẻ." Tô Yểu ngửi mùi rượu trên người anh, "Uống nhiều như vậy anh có bị choáng váng đầu hay không, em đi nấu cho anh chút canh giải rượu nhé?"
Lương Sở Uyên lười biếng mà chôn mặt ở cổ cô, không ngừng hôn xuống, anh lắc lắc đầu, "Rượu lúc sau đã được đổi rồi, cũng không uống quá nhiều." Hơn nữa bọn họ đều cố kỵ cổ họng của anh, cũng không dám thật sự chuốc say anh, toàn để phù rể Triệu Kình chắn giúp.
"Vậy tắm rửa đi, em mới vừa vặn nước nóng rồi đó."
"Cùng nhau?"
Tô Yểu cười cười.
Lương Sở Uyên lại nói: "Anh hầu hạ em, bảo đảm em thoải mái dễ chịu."
Sau đó Tô Yểu thân mình nhẹ bẫng, để anh ôm lên, mà vật kia đâm vào mông cô vừa sưng vừa cứng, đặc biệt kiêu ngạo.
"Sao anh lại như vậy?" Giống như tùy thời tùy chỗ đều có thể động dục vậy.
"Phản ứng bình thường." Lương Sở Uyên dùng hàm răng ngậm đai đeo tiếp theo, "Có chút say."
Tô Yểu ngẩng cổ, đôi tay giơ lên, đai đeo váy ngủ liền thoát ra. Cô hỏi: "Không phải anh nói không uống nhiều sao?"
"Ai nói nhất định phải uống rượu mới có thể say?"
Lương Sở Uyên kéo hai chân cô ra mà đâm vào, "Làm em cũng sẽ say."
Tô Yểu kiều kiều mà hừ hai tiếng, biết nghe lời mà ôm chặt anh, tất cả mỏi mệt đều bị đâm cho rơi rớt tan tành, ngưng tụ thành mồ hôi, làm ướt toàn thân...
Từ phòng tắm chuyển tới phòng ngủ, giao chiến đến nửa đêm hai người mới ngừng nghỉ.
Tô Yểu mệt đến xương cốt nhũn ra, trước khi ý thức mơ hồ còn nhớ thương hỏi Lương Sở Uyên một câu: "Anh vì cái gì lại thích em a?"
Trên mặt Lương Sở Uyên mang theo tươi cười thoả mãn.
Anh chậm rãi nói: "Bởi vì là em, cho dù là tốt, hay là hư, anh đều thích."
————
Tô Yểu: "Anh vì cái gì thích em a."
Lương Sở Uyên: "balabala..."
Tác giả: "Là ta an bài."
Chính văn kết thúc!
🥳🥳🥳
Editor: chương sau sẽ bắt đầu ngoại truyện về Lương Sở Thương và Lương Mặc nhé.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");