(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi hai người đến nhà hàng, vừa lúc là 8h.
Lương Sở Uyên có đặt chỗ trước, ở bên cửa sổ, nghe nói là vị trí ngắm cảnh đẹp nhất cửa hàng.
Ôn Giang buổi đêm sóng nước lóng lánh, cách một tầng pha lê, Tô Yểu nhìn xuống, phảng phất như có thể nhìn thấy dải ngân hà ở dưới chân mình.
"Thật đẹp." Tô Yểu nhìn về phía Lương Sở Uyên, "Hôm nhà hàng này khai trương có hoạt động khuyến mãi, mấy đồng nghiệp cùng công ty nói muốn tới đây liên hoan, lúc ấy dạ dày tôi không thoải mái liền không có tới. Hôm nay nhờ phúc của anh, cuối cùng tôi cũng có thể ăn một bữa ở đây, tránh mấy người kia nói tôi."
[Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây.]
Sau khi về nước, số lần Lương Sở Uyên ra ngoài cũng không nhiều, hầu như đều chỉ là hai điểm phòng vẽ tranh và chung cư một đường. Lần này nếu không phải vì Tô Yểu, anh cũng sẽ không tới nơi có nhiều người như vậy.
Nói đến cũng kỳ quái. Một người phụ nữ đột nhiên nói với mình, tôi có thể nghe được thanh âm trong lòng anh. Anh không những không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại độ tiếp thu cao đến đáng sợ, chỉ cảm thấy mới lạ.
Thế giới cô độc không có người sinh sống, an tĩnh hơn hai mươi năm, bỗng nhiên có một người đặc biệt xuất hiện, loại cảm giác này kỳ thật cũng không quá tệ.
Có thể là do vào trước là chủ, anh đối với Tô Yểu không có phản cảm giống như những người xa lạ khác. Anh thích bầu không khí khi ở chung cùng Tô Yểu, có thể thả lỏng, không cần anh phải làm gì nhiều, chỉ cần một ánh mắt của anh, cô có thể hiểu thấu đáo suy nghĩ trong nội tâm của anh.
Có thể người khác không thích bị người khác nhìn thấu nội tâm, nhưng anh không sợ, thậm chí rất vui lòng chia sẻ.
Anh luôn luôn là một người vô cùng khắc chế.
Có chút cảm xúc, chính là có nghĩ đến cũng sẽ che giấu rất tốt.
Có thể bị nhìn thấu tâm tư, phần lớn là những suy nghĩ anh nguyện ý biểu hiện ra, cho nên anh không có chỗ nào sợ hãi.
Lương Sở Thương nói đúng, nếu khó có được, nếu đặc biệt, thêm một người bạn thì đã sao, vì vậy mới có buổi hẹn hò hôm nay.
"Nghe nói cơm tôm hùm ở đây rất ngon," Tô Yểu lật thực đơn, đẩy cho Lương Sở Uyên xem, "Anh có kiêng ăn cái gì không?"
[Trừ bỏ bơ lạc...Tôi đều có thể ăn.]
Tô Yểu khó có thể nhìn thấy biểu tình không khỏe trên mặt Lương Sở Uyên, cô nhìn đôi mắt anh, nghe được trong lòng anh kêu ca, thế nhưng cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh được kéo gần lại không ít.
Anh nói anh rất ghét mùi hương và vị của bơ lạc. Khi còn nhỏ ăn qua một chút, liền nôn cả ngày, ăn uống uể oải, anh cảm thấy bơ lạc khẳng định là khắc tinh của anh.
"Tôi cũng không thích bơ lạc." Tô Yểu cười phụ họa.
Sau đó cô căn cứ vào lời đề cử của đồng nghiệp mấy ngày trước gọi vài món, mỗi món khi ra quyết định đều sẽ dừng để dò hỏi Lương Sở Uyên thông qua ánh mắt anh.
Không thể không nói như vậy rất tiện.
Cô có thể dễ dàng biết được đối phương là thật sự thích hay là miễn cưỡng tiếp thu, đơn giản sáng tỏ, đều không cần đi phỏng đoán suy nghĩ của anh.
Gọi xong đồ ăn, Tô Yểu uống một ngụm nước chanh, trêu chọc nói: "May mà bàn này hẻo lánh an tĩnh, nếu người khác nhìn thấy toàn bộ quá trình chỉ có tôi nói chuyện, có khi sẽ cho rằng tôi là tự mình lảm nhảm."
Hoặc là...Bệnh tâm thần.
[Cô để ý cái này sao? Tôi có thể phối hợp dùng tay ra hiệu, chỉ là có thể cô không hiểu.]
"Đương nhiên không ngại."
[Cái này tôi am hiểu, có thể dạy cô mấy cái hay dùng hàng ngày.]
"Được. Nhưng mà kỹ năng hiểu của tôi cũng không cao lắm, có thể cũng không hồi báo anh được cái gì."
[Cô hiện tại đã phát huy kỹ năng am hiểu rồi, chỉ là tôi có khả năng học không được.]
Tô Yểu hơi ngừng, vui vẻ, cô chỉ vào hai mắt của mình, "Kỳ thật tâm tư của tôi rất dễ đoán, bạn bè tôi đều nói cảm xúc của tôi quá dễ để lộ ra ngoài. Cô ấy nói rất đúng, ở trước mặt người quen, tôi xác thực không am hiểu quanh co lòng vòng.
[Vậy ý cô là cô xem tôi là người quen?]
Tô Yểu cũng không nghĩ tới tầng nghĩa này, cô giơ ly pha lê trong tay lên, cười nói: "Đương nhiên, chúng ta nhất kiến như cố(*)."
(*) ý chỉ vừa gặp nhưng như quen biết đã lâu.
Vừa dứt lời bên tai liền truyền đến tiếng giày cao gót dẫm trên sàn nhà phát ra tiếng vang cách cách. Tô Yểu vốn không để ý, nhìn ánh mắt phía đối diện của Lương Sở Uyên, mới quay đầu theo nhìn phía sau.
Một người phụ nữ eo thon chân dài. Mắt phượng, mũi cao môi đỏ, nổi bật nhất chính là lông mày của cô ấy, cong cong tinh tế, làm cho cô cảm thấy giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Lương Sở Uyên gọi cô ấy là Lương Mặc tỷ.
"Thật là em sao, chị còn tưởng rằng nhìn lầm người." Lương Mặc cười rộ lên đôi mắt cong như vành trăng non, cô hướng về phía Tô Yểu gật gật đầu, tầm mắt chưa dừng lại quay về trên người Lương Sở Uyên, "Em cùng bạn tới ăn cơm sao? Anh trai em đâu?"
Tô Yểu nhìn thấy Lương Sở Uyên làm mấy cái thủ thế.
"Anh ấy bận như vậy sao?" Lương Mặc nhìn qua không quá cao hứng.
Tô Yểu hiểu ra, Lương Mặc cùng họ với Lương Sở Uyên, lại có thể xem hiểu ngôn ngữ người câm điếc, có thể thấy hai người quan hệ không cạn.
[Chị thông cảm một chút, cuối năm nhiều việc.]
"Cái lý do thoái thác này chị nghe chán rồi." Lương Mặc xua xua tay, rốt cuộc hướng mặt về phía Tô Yểu cười, "Chào em, chị là chị họ của Sở Uyên, em có thể gọi chị là Lương Mặc tỷ giống Sở Uyên."
Tô Yểu nghe lời: "Lương Mặc tỷ, em là Tô Yểu."
"Chị biết em." Không đợi Tô Yểu phản ứng, Lương Mặc lại chuyển đề tài, "Khó có khi Tiểu Uyên nhà chúng ta mời bạn đi ra ngoài ăn cơm, hai người nhớ lát nữa ghi vào tên của chị."
Tô Yểu hoảng hốt, nhất thời không nói chuyện, nhìn về phía Lương Sở Uyên mới biết được, nhà hàng này thuộc sở hữu của Lương Mặc tỷ.
Lương Mặc còn có việc, nói chuyện với Lương Sở Uyên hai câu liền rời đi.
Sau khi người đi xa, Tô Yểu hỏi Lương Sở Uyên: "Anh từng nhắc tới tôi với Lương Mặc tỷ sao?"
[Tôi từng nói với anh trai, hẳn là anh ấy nói với Lương Mặc tỷ.] Lương Sở Uyên dừng lại hai giây, bổ sung, [Nhưng mà tôi cũng không nói cho hai người họ việc cô có thể nghe được suy nghĩ của tôi.]
"Tôi biết, vừa rồi Lương Mặc tỷ còn tưởng rằng tôi biết ngôn ngữ của người câm điếc."
Nếu không phải lúc ấy vừa vặn đồ ăn được mang lên, Lương Sở Uyên mượn cơ hội bỏ qua đề tài này, nếu không cũng không biết giải thích với Lương Mặc tỷ bọn họ trao đổi với nhau như thế nào.
Chẳng lẽ nói thuật đọc tâm.
Giống như bọn giang hồ lừa bịp.
- ----
Cốt truyện yêu cầu, không có ý nói bơ lạc không tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");