(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi phỏng vấn xong tài xế cho Điền Lệ Quân, Tô Yểu đi vào toilet.
"Alo, mẹ."
Mẹ Tô giống như đang nhặt rau, đầu dây điện thoại truyền đến từng trận tiếng vang sột soạt, "Yểu Yểu, còn cùng Tiểu Tằng kia gặp mặt, cảm giác thế nào?"
"Cũng như vậy thôi mẹ." Tô Yểu hàm hồ nói.
"Cái gì lại là cũng như vậy, Tằng a di nói với mẹ con không chịu cùng Tiểu Tằng đi xem phim!"
Tô Yểu trầm mặc, ngàn vạn lần không nghĩ tới Tằng Bích Thiêm sẽ cáo trạng.
Mẹ Tô tiếp tục truy vấn: "Sao lại như vậy? Có phải con không hài lòng hay không?"
"Con cũng không phải vừa lòng hay không," Tô Yểu nhìn chính mình trong gương, "Chính là con không thích, cảm giác không đúng."
Tằng Bích Thiêm người này nhiệt tình hay nói, cũng không có sai, nhưng Tô Yểu thực sự không thích trong mắt hắn lộ ra cỗ ham muốn nhất định phải có được kia, làm người nhìn rất không thoải mái.
Có thể là cô bắt bẻ, nhưng cô thật sự không nghĩ tạm chấp nhận.
"Ai da, Yểu Yểu, con như vậy không được đâu, tìm người dựa vào cảm giác quá khó khăn, như vậy sau này con muốn tìm như thế nào?"
"Việc này để con xong việc rồi hẵng nói." Tô Yểu không muốn tiếp tục nói cái đề tài này, "Mẹ, con phải đi ra làm việc, cứ như vậy nhé."
Vội vàng cúp điện thoại, Tô Yểu đi ra toilet, trên mặt lại treo lên biểu tình công thức hóa.
Lát nữa cô phải đi qua tòa nhà thế kỷ một chuyến. Hai ngày nữa Điền Lệ Quân muốn đi gặp một người bạn quan trọng, phải gãi đúng chỗ ngứa, người bạn kia thích hội họa, cô là trợ lý của Điền Lệ Quân, đương nhiên trở thành chân chạy việc. Nghe nói mấy ngày hôm nay tòa nhà thế kỷ bên kia có triển lãm tranh, đi qua đó xem hẳn là có thu hoạch.
Qua hai trạm tàu điện ngầm chính là tòa nhà thế kỷ, Tô Yểu đi thẳng đến tầng cao nhất, đưa ra thư mời liền bắt đầu nhìn ngó một cách cưỡi ngựa xem hoa.
Điền Lệ Quân cho cô thời gian cũng không nhiều.
Nhưng một tầng lầu cũng có không ít tác phẩm, Tô Yểu xem đến hoa cả mắt, cuối cùng quẹo vào một góc hẻo lánh nhất, cô nghiêm túc mà nhìn bức họa trên tường, nhớ lại yêu cầu của Điền Lệ Quân.
"Chỉ cần là bức họa cô xem không hiểu là được."
Yêu cầu này quá mức trống rỗng, Tô Yểu nhìn qua nhiều tác phẩm như vậy, chỉ có bức họa trước mắt này mới làm cô cảm thấy mới lạ,
Lấy màu đỏ tươi làm nền, mấy đường cong màu vàng cam rơi rụng trong đó, ngoài ra cũng không có màu sắc nào khác.
Tên tác phẩm là "Ánh trăng".
Lửa nóng cùng ánh trăng, cảm giác hai thứ không có một chút dính dáng nào.
Đang do dự có muốn quyết định chọn bức họa này hay không, bả vai đột nhiên bị người khác điểm hai cái, Tô Yểu quay đầu, nhìn thấy người tới vô cùng kinh ngạc: "Trùng hợp vậy sao."
Cách lần gặp mặt trước đó khoảng nửa tháng, Tô Yểu phát hiện, mặt mày thâm thúy của Lương Sở Uyên dưới ánh đèn triển lãm u tĩnh, đối lập với ánh trăng thanh lãnh càng ấm áp hơn một chút.
Lương Sở Uyên cười: [Cô cũng tới xem tranh?]
"Thủ trưởng có lệnh, không thể không đi."
Hai người đi ra ngoài, Lương Sở Uyên nhìn Tô Yểu, [Có nhìn trúng bức nào không?]
"Nga, bức vừa rồi," Tô Yểu chỉ chỉ phía sau, "Bức họa tên "Ánh trăng" kia."
Lương Sở Uyên kinh ngạc: [Nó rất ít được chú ý.]
"Tôi chính là nhìn trúng nó có khí chất làm người không nắm được." Tô Yểu cười nói.
Lương Sở Uyên cũng cười theo.
"Anh cảm thấy sao?"
Lương Sở Uyên nhận xét: [một cỗ khí chất tương phản.]
"Ha ha, chúng ta cư nhiên có thể đồng quan điểm ở điểm này." Tô Yểu vỗ tay, "Vậy thì chọn cái này đi, hy vọng đừng vượt quá dự toán."
Kết quả khi đi tính tiền, Tô Yểu còn mua được giá so với giá cả Điền Lệ Quân đưa ra còn nhỏ hơn hai cái ngón tay.
"Nhiệm vụ hoàn thành viên mãn."
Lương Sở Uyên đi theo Tô Yểu một đường ra ngoài, [Cô còn phải về công ty?]
"Đúng vậy."
[Đi thôi, tôi đưa cô về.]
"Không cần, chỉ hai trạm tàu điện ngầm là tới."
Lương Sở Uyên an tĩnh nhìn cô, trong lòng cũng không nghĩ cái gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tô Yểu cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cô tự nói với chính mình, trong tay tốt xấu còn cầm một vật phẩm quý giá mới ra lò, đi tàu điện ngầm xác thật cũng không quá tiện.
"Được rồi, hy vọng sẽ không làm phiền anh."
Tới dưới lầu công ty, Tô Yểu cởi bỏ đai an toàn, "Cảm ơn anh đã đưa tôi về."
[Hẳn là.]
Lương Sở Uyên xuống xe, giúp đỡ Tô Yểu lấy bức họa từ sau xe ra, Tô Yểu cẩn thận nhận lấy lại nói lời cảm ơn lần nữa: "Hôm nay may mắn gặp được anh, nếu không tôi cũng không thuận lợi mua được bức họa này như vậy."
Người quản lý quen biết Lương Sở Uyên, nếu không phải có anh, cô lúc này hẳn là vẫn đang xếp hàng đợi làm thủ tục đi.
[Vừa khéo mà thôi.]
Không khí an tĩnh trong chốc lát.
Tô Yểu liếm liếm môi, tự nhiên khẩn trương mà siết chặt khung tranh lồng kính bên cạnh, "Cho nên...Tuần sau anh có rảnh không? Tôi mời anh ăn bữa cơm."
Lương Sở Uyên sửng sốt, nhìn qua có mang theo vài phần tự trách: [Lần trước đồ ngọt đã để cô mời, lần này hẳn là đến lượt tôi mới đúng.]
Tô Yểu có chút xấu hổ, nghĩ nhắc nhở anh, qua lại một lần như vậy, bữa cơm này tựa hồ có thể triệt tiêu.
Ai ngờ Lương Sở Uyên lại cười nhìn cô, nói cho cô: [cho nên hẳn là tôi mời cô ăn cơm. Còn lần này hẳn là lại đẩy sang một bữa khác đi.]
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");