Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 57: Đầu v* (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đàn ông buổi sáng không thể chọc, sau khi Tô Yểu bị lột sạch quần áo mới hiểu được đạo lý này.

Trải qua một đoạn thời gian bồi dưỡng cùng dễ chịu, cô trở nên vô cùng mẫn cảm. Lương Sở Uyên chỉ tùy ý châm ngòi, cô liền run rẩy đến không thể kiềm chế được.

Chỉ mới nửa tháng không làm, vách trong thu hẹp rất nhiều. Khi côn th*t tiến vào bị kẹp đến lợi hại, giống như chìa khóa cắm vào ổ khóa không thích hợp, động cũng không thể động.

Lương Sở Uyên đành phải kiên nhẫn mà vuốt ve cô, hôn môi cô, ngậm chặt cùng mút vào nhũ thịt giống như đùa giỡn, gieo lên từng dấu ấn dâu tây, nhìn đầu v* trở nên đỏ bừng, anh vô cùng vừa lòng. Cảm giác đường đi có dấu hiệu buông lỏng, anh không ngừng cố gắng, xoa âm đế, từ trên xuống dưới, chỉ chốc lát sau đầu ngón tay chỉ hơi rời đi một tấc. liền lôi ra chỉ bạc sền sệt.

Tô Yểu một chân nằm ngang, một chân gấp khúc, hoa huy*t tùy tiện mở rộng, nuốt vào quái vật khổng lồ, căn đến mức trai thịt lật ra ngoài, ôm muốn ôm lấy đầu Lương Sở Uyên đang làm xằng làm bậy trước ngực mình nhưng lại không thể.

Bởi vì đôi tay bị cà vạt trói lại, cao cao giơ trên đỉnh đầu, tiến thoái lưỡng nan.

Cô kiều thanh kiều khí: "Bên kia...Cũng ngứa."

Lương Sở Uyên buông miệng, nhũ thịt thoát ra, bên cạnh còn mang theo dấu răng rất nhỏ. Anh ngước mắt, giữ chặt cằm cô, [ở đâu?]

Tô Yểu không nói.

Nhưng anh lại cứng rắn muốn cô nói.

Không thắng được, Tô Yểu nhắm mắt, đầy mặt đỏ bừng, "đầu v*...Ngứa...Ân..."

Lương Sở Uyên đắc ý cười, trong mắt sáng rọi, hơi thở phả lên bên trên vú bị vắng vẻ kia, anh há mồm ngậm lấy, nghe cô rên rỉ, eo bụng liền thuận thế đẩy lên, nhanh chóng kích thích.

Tô Yểu cảm giác lúc này chính mình như là một tờ giấy bay theo gió, Lương Sở Uyên chính là gió, làm cô chạy về hướng nào thì cô phải chạy về hướng đó. Thân thể bị lật lại, hai chân quỳ xuống, cà vạt trên cổ tay tự nhiên lại chặt thêm một tấc, chặt thật sự. Cô muốn Lương Sở Uyên cởi ra, nhưng mới mở miệng, đã bị anh thình lình cắm vào mà phát ra tiếng kêu ái muội.

"A, quá lớn!"

Lương Sở Uyên như là không nghe thấy, anh thở dốc vài tiếng, chà đạp mông vểnh đầy đặn. Trước mắt là phong cảnh côn th*t ra vào nộn huyệt, anh xem đến đỏ mắt, dương v*t lại cứng hơn một chút, còn nhảy lên một cái, đâm cho hoa tâm tràn lan dòng nước không ngừng.

Tô Yểu trừ bỏ đỏ mặt, ngay cả thân mình cũng thành màu hồng, cô bị hạn chế hành động, không thể bắt lấy vật gì chống đỡ, chỉ có thể tùy ý Lương Sở Uyên khống chế, có mấy lần suýt đụng vào đầu giường, tránh thoát nguy hiểm, trong lúc đường đi thu lại vô cùng, lại đến là một cái vỗ vào trên mông.

Cảm thấy thẹn chính là, cô cảm thấy vô cùng sướng.

Qua vài lần liền tiết đến rối tinh rối mù.

Lương Sở Uyên kịp thời rút côn th*t ra, xách một chân cô lên, xem cô cao trào. Khe thịt mở ra, một cỗ dịch trắng đạm sắc chảy ra, anh lau một chút ở lòng bàn tay, vừa ướt vừa dính.

Tô Yểu thét chói tay: "Đừng, đừng nhìn!"

[lại không phải chưa nhìn qua.] Mặt Lương Sở Uyên ghé sát vào cô, thân thể phủ lên người cô, [anh còn hôn qua, em quên rồi sao?]

"A! Đừng nói!"

Tô Yểu muốn giơ tay che kín miệng anh, lại chính mình bó tay không có biện pháp, cô ướt mắt, "Cởi cà vạt ra, em muốn đánh anh."

【Anh không tin. 】

Ngay sau đó Lương Sở Uyên bịt kín môi cô, tay trượt xuống dưới, cắm vào khe thịt chảy nước, qua lại vài lần, liên đem người cô hầu hạ đến mềm mại phục tùng.

Lúc này anh mới đem cà vạt cởi bỏ.

Như lời anh nói, cà vạt tháo ra, Tô Yểu căn bản không rảnh đánh anh, câu lấy sau cổ anh chính là một hồi hôn nồng nhiệt.

Trong mắt anh ý cười sắp tràn ra ngoài, thừa dịp nước nhiều lại đem côn th*t cắm vào ôn nhu hương, ở trong thân thể cô đâm vào mạnh mẽ.

Động tác phía dưới quá lớn, đâm cho Tô Yểu thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi, cô vội vàng né tránh, nụ hôn của anh liền dừng ở trên cằm cô.

"Anh nhẹ chút!"

Hôn dọc đường viền khuôn mặt, Lương Sở Uyên chôn ở cổ cô, dùng sức liếm hút, giống như đang nhấm nháp món ngon mỹ vị gì đó.

Tô Yểu sảng khoái đến gọi bậy, nào còn nhớ rõ cái gì nặng nhẹ? Thân mình run lên từng hồi, Lương Sở Uyên thao đến càng nhanh, còn mạnh, cả người hai người đều là mồ hôi, ướt át trơn trượt, cô cũng sắp không ôm được anh, móng tay ở phía sau lưng anh lưu lại từng đạo dấu vết, cũng không thể so với dấu vết màu hồng trên cổ tay.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, nam nữ trên giường lăn lộn từ đầu đến đuôi, dương v*t hung hăng mà đâm vào chỗ sâu nhất, nhiều lần tàn nhẫn lại chuẩn xác.

Tới điểm tới hạn nào đó, thân thể Tô Yểu đột nhiên buộc chặt, tất cả dịch nóng trào ra, Lương Sở Uyên cũng không giữ chặt, côn th*t buông lỏng miệng huyệt, liền tùy theo đó mà đi ra ngoài.

Một khắc bắn xong tinh dịch kia, anh ngậm lấy lỗ tai Tô Yểu, rồi sau đó nói ra tiếng, lại không phải trần thuật, mà là than thở.

"Yểu Yểu ——"

Rõ ràng lại thông thuận.

*

Vốn định thừa dịp cuối tuần cùng Lương Sở Uyên ở Vân Thành chơi một chút, ai ngờ trời không chiều lòng người, ở trên giường cọ tới cọ lui một hồi, chợt nghe có tiếng giọt nước nện ở trên cửa kính, Tô Yểu nhảy lên, đẩy bức màn ra nhìn, cô cao giọng: "Trời mưa rồi!"

Lương Sở Uyên xuống giường, tới gần cô, thuận tay đưa dự báo thời tiết trên điện thoại di động cho cô xem, trận mưa này có thể đến hai ngày.

Tô Yểu ảo não: "Còn tưởng cùng anh đi ra ngoài chơi một chút."

Lương Sở Uyên mở miệng, thế nhưng ngoài ý muốn nói ra hai chữ: "Lần sau."

Không khoa trương chút nào, cánh tay Tô Yểu nổi lên một tầng da gà, cô quay đầu lại, "Em ngoan ngoãn, anh lại nói chuyện đi!"

Lương Sở Uyên cũng không biết là nguyên nhân gì, lại muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói nên lời, cổ họng giống như bị cái gì lấp kín, phát ra tiếng rất khó khăn.

Anh nghĩ nghĩ, 【 có thể là bởi vì vừa rồi thân mình ở vào trạng thái hoàn toàn thả lỏng. Hiện tại cố tình đi làm, ngược lại cũng không nói ra được. 】

Tô Yểu truy vấn: "Vậy như thế nào mới có thể hoàn toàn thả lỏng?"

【 cái này... 】

Lương Sở Uyên lộ ra tươi cười thẹn thùng, 【sau khi làm tình với em xong.】

————

Lương Sở Uyên: Sau khi làm xong, thể xác và tinh thần thoải mái, eo không mỏi chân không đau, một hơi leo mười tầng lâu, leo xong còn có thể ca hát, không tin em nghe đi ——

Tô Yểu: Em tin anh mới là lạ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.