Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 54: Đi công tác




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời gian thoảng qua.

Vừa đến tháng tư, trời liền nóng lên.

Trong khoảng thời gian này Lương Sở Uyên tương đối bận, bận xong lại muốn bay đến nước F một chuyến, nửa tháng sau mới trở về.

[em nhớ ăn cơm đầy đủ, đừng có bỏ đói chính mình.] Tô Yểu biết nấu ăn nhưng cũng không đại biểu cho việc cô nguyện ý vào bếp, khi có hai người cô sẽ thích nấu, nhưng khi chỉ có một người cô cũng lười ứng phó. Lương Sở Uyên biết rõ tính cô, dặn dò câu này từ ngày hôm qua đến bây giờ không dưới mười lần.

"Biết rồi." Nói xong lại cúi đầu nhìn di động.

Cô trả lời có lệ, sắc mặt Lương Sở Uyên trầm xuống, cắn cắn tay cô làm cô nghiêm túc chút, [chờ anh về, anh sẽ kiểm tra.]

"Anh muốn kiểm tra như thế nào?"

Anh còn cắn ngón tay không bỏ, ánh mắt sáng quắc, [anh ôm một chút là có thể biết.]

"Muốn ôm em cứ việc nói thẳng," Tô Yểu đem ướt át trên đầu ngón tay cọ lên cổ tay áo anh, "Quanh co lòng vòng."

Lương Sở Uyên cười, [tóm lại em ngoan đi, đừng làm anh lo lắng.]

"Sao em có cảm giác lần này anh xuất ngoại là muốn làm việc lớn gì đó, giấu giấu diếm diếm. Không phải có hai tuần thôi sao? So với lần trước một tháng còn ngắn hơn một nửa đó."

[có lẽ sau khi anh về thật sự sẽ phát sinh chuyện gì đó.]

Tô Yểu khẩn trương lên, chặt chẽ mà nhìn chằm chằm anh, "Anh đừng nói chuyện ăn uống của em nữa, nói rõ ràng đi."

Nhưng Lương Sở Uyên lại quyết tâm, không lộ nửa điểm ý tưởng, cũng không biết làm thế nào có thể nhịn xuống được, thế nhưng suy nghĩ trong lòng đều có thể khắc chế.

"Keo kiệt." Tô Yểu không vui, càng nói càng nhỏ, cô mếu máo, "Thời gian dài anh thành thói quen dùng đôi mắt nói chuyện với em rồi. Trước kia có việc không muốn nói anh còn phải né tránh tầm mắt không cho em xem, bây giờ khen ngược, ngay cả em đối diện anh cũng không đào ra được tin tức hữu dụng gì... Thật là nam nhân tâm, miệng gạt người."

Còn tưởng rằng có được kỹ năng này sẽ có thể xem rõ ràng tâm tư của anh, hiện tại xem ra cũng không đúng lắm, nếu thật sự muốn giấu, sẽ có rất nhiều biện pháp.

[anh nói rồi anh sẽ cho em một kinh hỉ. Nếu bây giờ em biết thì không gọi là kinh hỉ.]

"Cái kinh hỉ gì mà thần bí như vậy..." Tô Yểu lầu bầu, "Vậy lúc anh về phải nói cho em biết luôn, có biết không?"

Lương Sở Uyên bảo đảm: [em sẽ là người đầu tiên được nghe thấy cái kinh hỉ này.]

Tô Yểu nhìn thấy ý nghĩ này xong, ẩn ẩn cảm giác có cái gì đó không đúng, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì đã bị Lương Sở Uyên đút cho một muống nước hoa quả.

Mật dưa vừa ngọt lại vừa mát, điểm này không đối cũng không giải quyết được gì.

*

Lương Sở Uyên đi được hai ngày, Điền Lệ Quân liền cử Tô Yểu đại diện cô ta đến Vân Thành ở kế bên công tác, đi năm ngày.

Đơn xin là Tô Yểu tự mình đánh ra. Lần này đi công tác có tất cả sáu người, Tông Minh cũng có tên trong danh sách. Nhưng Tô Yểu không có lý do phản đối, cũng không nói gì, trực tiếp tan ca sớm, trở về chung cư thu thập hành lý. Ngày hôm sau ngồi tàu trên cao, trên đường đi cô ngủ đến không mục đích, cũng không nói chuyện với người khác. Chỉ là lỗ tai cũng không bịt lại, âm thanh của Hoàng Uyển vang lên không ngừng, làm cô khó chịu, vẫn là Tông Minh nhắc nhở, Hoàng Uyển mới ngừng lại.

Không sai, Hoàng Uyển cũng đi.

Mà Tô Yểu cũng không biết vì sao cô ta lại ở đây.

Ngày đầu tiên đến Vân Thành, đám người Tô Yểu trải qua cuộc họp hội nghị dài dòng nhạt nhẽo.

Thật vất vả chờ đến khi kết thúc hội nghị, Tông Minh đề nghị mọi người cùng đi ra ngoài ăn cơm chiều, Tô Yểu xua xua tay, nói phải đi về ngủ bù, liền không theo cả nhóm rời đi.

Kỳ quái chính là, Hoàng Uyển vẫn luôn vây quanh bên người Tông Minh cư nhiên cũng cự tuyệt đi cùng, tiếp xong một cuộc điện thoại liền vội vàng bắt một chiếc taxi, nhìn vô cùng vội, không thể chậm trễ một giây.

Sau khi Tô Yểu trở về phòng nằm một lát mới đi tắm rửa, tắm rửa xong đi ra, đang chuẩn bị gọi video cho Lương Sở Uyên, lại nhận được điện thoại của Tông Minh, nói là đã mua về cho cô một phần cơm chiều.

"À, vậy anh trực tiếp đưa cho Hoàng Uyển đi, cô ấy ở cùng phòng với tôi." Cô cùng không biết chuyện Hoàng Uyển không đi ăn cơm chiều cùng bọn họ.

Tông Minh trả lời: "Cô ấy không đi cùng với chúng tôi."

Tô Yểu nhìn cái giường ở bên cạnh, ngồi dậy, "Bây giờ anh đang ở đâu?"

"Cửa."

Tô Yểu: "...Được rồi."

Mặc thêm áo khoác ra bên ngoài, Tô Yểu mở cửa ra một chút, nhìn thấy Tông Minh mới mở cửa ra hoàn toàn.

"Không biết cô thích ăn cái gì, tôi liền mua thịt trâu xào cùng rau luộc, còn có một chút nướng BBQ, cô nhìn xem có hợp khẩu vị hay không."

"À tôi không kén chọn." Tô Yểu tiếp nhận đồ ăn, "Phiền anh quá. Bữa này bao nhiêu tiền để tôi chuyển cho anh?"

"Không cần, công ty trả."

Tông Minh liếc qua áo ngủ bên trong áo khoác của cô, "Tôi đi trước, cô từ từ ăn."

"Được, vậy cảm ơn anh." Tô Yểu cười cười, "Hẹn gặp lại."

"Ừ, hẹn gặp lại."

Đóng cửa, Tô Yểu xách đồ ăn lên nhìn, chỉ có một phần. Cô nheo mắt lại, nhắn cho Hoàng Uyển một tin nhắn.

Hoàng Uyển trả lời rất nhanh: Đêm nay em không về, chị không cần để cửa.

Vậy Tông Minh hẳn là đã hỏi qua rồi, lúc này Tô Yểu mới yên tâm thoải mái ăn xong bữa tối. Khi gọi video cho Lương Sở Uyên, cô đang đấu tranh cùng một chuỗi đồ ăn.

[ăn nướng BBQ?]

Cô gật đầu, "Đồng nghiệp mang về cho em."

Lương Sở Uyên biết cô đang đi công tác ở Vân Thành, tùy ý hỏi: [đồng nghiệp nào vậy?]

Trong lòng Tô Yểu lộp bộp, liền không thể ăn nữa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.