Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 34: Tới!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mộc Vi không biết Tô Yểu quen biết Tông Minh, đến tận khi Tô Yểu ra khỏi cửa, bà còn dặn dò Tô Yểu, biểu hiện cho tốt, đừng có bới lông tìm vết.

Tô Yểu ngay cả phản ứng cũng lười, im lặng kéo khăn quàng cổ lên, "Con đi đây."

Lúc này Mộc Vi mới thu liễm lại.

Bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, gió cũng vô cùng lớn, một cơn gió thổi tới, cảm giác làn da cũng bị gió thổi cho nứt toác ra, Tô Yểu di chuyển một bước cũng khó khăn, lên xe, cô thở hắt ra, nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Ở trên đường.

Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: Đến Yên Vũ lâu. Chỗ này là nhà hàng gia truyền, rất nổi tiếng, về sau anh đến Gia Thành, chúng ta cùng nhau đi ăn, em thích nhất là món bát bảo chung, nó cũng là món ăn nổi danh nhất đó.

Lương Sở Uyên nhanh chóng trả lời: Được.

Cuối năm đông đúc kẹt xe chậm trễ mất mười phút, có Mộc Vi thúc giục, ngược lại Tô Yểu còn đến Yên Vũ lâu sớm năm phút đồng hồ. Cô đi theo hướng dẫn của nhân viên lên lầu, tiếng giày cao gót gõ trên nền gỗ vang lên từng tiếng răng rắc, nghe giống như lung lay sắp đổ, làm cho cô đi càng cẩn thận.

"Tới Mẫu đơn đình rồi ạ."

"Cảm ơn."

Tô Yểu đi vào ghế lô, Tông Minh đã ở đó.

Anh ta quay đầu lại, ánh nhìn hai người đụng phải nhau, phía sau một cánh cửa, Tô Yểu cởi khăn quàng cổ cười khổ: "Năm mới vui vẻ."

Sau khi qua cuộc họp thường niên, cho dù bọn họ cùng làm ở một tầng lầu cũng không gặp mặt nhau. Không nghĩ khi gặp lại sẽ là cục diện xấu hổ như thế này.

"Năm mới vui vẻ." Tông Minh khép menu lại, "Còn cho rằng cô sẽ không đến." Vốn dĩ anh ta định từ chối cái loại xem mắt này. Nếu không phải Tô Yểu, anh ta cũng không có khả năng gật đầu. Nhưng nguyên nhân chính là vì Tô Yểu, sự tình liền đi theo hướng không lường được.

- -

Rốt cuộc anh ta biết chuyện Tô Yểu có bạn trai.

"Là đồng nghiệp cũng không thể cho anh leo cây được. Hơn nữa," Tô Yểu cười cười, "Tôi đã nói với bạn trai, anh ấy hiểu được."

Tông Minh nhướng mày: "Anh ta không ngại?"

"Cùng đồng nghiệp ăn bữa cơm mà thôi, anh ấy cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi."

Lời này của Tô Yểu vừa mịt mờ lại vừa xảo diệu, trực tiếp đem định nghĩa xem mắt thành bữa cơm bình thường với đồng nghiệp, ngay cả bạn bè cũng không phải.

Sau khi Tông Minh nghe ra, cũng không ngại, cười cho qua chuyện, anh ta đẩy thực đơn qua, "Cô nhìn xem muốn ăn cái gì."

Tô Yểu nghe lời mà mở ra, chọn vài món ăn, chỉ riêng không chọn bát bảo chung. Cô lòng dạ hẹp hòi mà nghĩ, phải cùng Lương Sở Uyên đến đây ăn mới được, để tránh anh đã biết lại ghen. Nhưng mà nói như vậy giống như cũng không phân rõ giữa hai người bọn họ rốt cuộc ai mới là người lòng dạ hẹp hòi.

Tông Minh cũng không kén chọn thức ăn, tự nhiên cũng không có dị nghị gì. Đợi nhân viên đến gọi đồ ăn xong, đám người đi ra ngoài, anh ta nửa đùa nửa thật nói: "Còn tưởng rằng cô biết đối tượng xem mắt là tôi sẽ trực tiếp cự tuyệt."

"Nếu là người khác, tôi sẽ rất đau đầu." Tô Yểu uống một ngụm nước, "Nhưng nếu là anh, mọi việc liền đơn giản hơn nhiều, đỡ cho tôi phải giải thích một hồi, có khi còn sẽ bị cáo trạng."

Tông Minh hiểu ra, hóa ra là lấy hắn làm tấm bình phong.

"Cô xác định tôi sẽ phối hợp sao?" Anh ta giống như chưa từng che dấu sự thưởng thức đối với cô, "Tô Yểu, cô hẳn là biết tôi rất thích cô, nếu không tôi cũng sẽ không tới đây."

"..." Tô Yểu nhanh chóng chớp mắt, nhìn qua giống như bị dọa rồi, "Anh cũng đừng đùa tôi."

Cô không cảm thấy Tông Minh sẽ thích mình. Loại người giống như Tông Minh này, chỉ số bạn gái cũ cũng đủ cô uống một hồ, cô cũng không dám trêu chọc, càng không nghĩ nhiều. Lúc trước anh ta biểu hiện ra ít nhiều thái độ mơ hồ, cô chỉ cho là tính cách anh ta như vậy, đối với ai cũng thế, cô cũng không phải trường hợp đặc biệt.

Tông Minh thấy chính mình chẳng qua chỉ thử một câu, người đối diện liền có bộ dạng giống như lâm đại địch, anh ta than một tiếng trong lòng, trên mặt lại treo lên nụ cười tiêu chuẩn: "Thôi không đùa cô nữa. Cô yên tâm, tôi cũng không có đam mê cạy góc tường nhà người khác."

...

Từ Yên Vũ lâu đi ra, bóng đêm bốn phía, ánh đèn rực rỡ mới lên, gió so với lúc trước đã nhẹ hơn nhiều, Tô Yểu cằm chống khăn quàng cổ, hỏi Tông Minh: "Anh tính về như thế nào?"

"Hiện tại liền về sao? Đã lâu không về Gia Thành, cô đi dạo cùng tôi một chút đi."

Thấy Tô Yểu rất có tư thế cự tuyệt, anh ta lại nói: "Cô làm tôi mất đi cơ hội thoát khỏi độc thân, còn bắt tôi phối hợp giả bộ ngớ ngẩn với cô để lừa đảo, tôi cũng chỉ có yêu cầu nhỏ như vậy, không quá đáng đi?"

Thân mình Tô Yểu cứng đờ, cười làm lành: "Không quá đáng, không quá đáng."

Hai ngày sau chính là trừ tịch, dòng người không giảm ngược lại còn tăng lên, trên đường giăng đèn kết hoa, âm nhạc vui mừng đem không khí đều trở thành màu đỏ pháo hoa. Tông Minh đề nghị hướng đi, Tô Yểu liếc anh ta một cái, cũng chưa nói gì.

Đi về hướng bên kia, chính là đi về đường Lục Đảo.

Càng đến gần trường học, trên đường càng an tĩnh. Tô Yểu và Tông Minh cũng không nói chuyện, không khí im lặng đến mức tiếng lá rụng bị dẫm lên giòn vang đều có thể nghe được rõ ràng.

"Thời gian trôi thật nhanh." Chớp mặt một cái mười năm đã trôi qua.

Tô Yểu gật đầu phụ họa.

"Cô hình như có chút thất thần?"

Có rõ ràng như vậy sao? Tô Yểu kéo xuống một bên khăn quàng cổ, bởi vì Lương Sở Uyên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, cô thật sự không thể vui vẻ được.

"Có thể có chút mệt mỏi."

"Vậy bây giờ tôi đưa cô về." Tông Minh ngừng lại.

Tô Yểu xua tay: "Không cần phiền toái như vậy, đoạn đường này tôi rất quen thuộc, ngồi mấy trạm xe buýt là đến rồi."

Tông Minh giống như không quá vừa lòng cô từ chối, "Lần trước đã không đưa cô về."

"..." Tô Yểu sờ sờ lỗ tai, "Vậy nếu không anh đưa tôi ra trạm xe buýt đi."

Cô muốn trở về một mình.

*

Biển quảng cáo ở trạm xe buýt sáng đèn, ánh đèn huỳnh quang rơi trên mặt đất, Tô Yểu liếc mắt qua chỉ có rải rác ba người đang đợi xe. Đã lâu cô không ngồi xe buýt, cũng đã quen thời gian chuyến xe cuối cùng xuất phát, đi xem lịch chạy, còn may bây giờ vẫn chưa muộn, có thể kịp chuyến xe 99 cuối cùng.

"Anh đưa tôi đến đây là được rồi."

Tông Minh kiên trì, "Tôi chờ xe cùng cô."

"...Tốt."

Tô Yểu cúi thấp đầu nhắn tin cho Lương Sở Uyên: Bây giờ em đang đợi xe buýt số 99 để về nhà. Lúc trước em cũng ngồi xe ngày đi học, đã lâu không ngồi, giờ muốn ôn lại một chút.

Cô gõ gõ bàn phím, tiếp tục: Em tự mình ngồi trở về.

Này đã là tin nhắn thứ bảy cô nhắn đi. Rõ ràng nói cô làm nhiệm vụ hội báo, lại bủn xỉn không trả lời cô là cái thái độ gì chứ, hiện tại cô giống như ruồi nhặng mất đầu, trong đầu loạn thành một nồi cháo, vừa buồn bực vừa lo âu.

"Hôm nay cô vẫn luôn nhìn di động."

Âm thanh lạnh nhạt vang lên, Tô Yểu nghiêng mặt, có chút ngượng ngùng: "Bởi vì đang đợi tin nhắn quan trọng."

"Bạn trai?"

Cô ừ một tiếng.

Thấy cô không có hứng thú, ngực Tông Minh giống như bị đổ một ngụm buồn bực, anh ta không mở miệng nữa, nhìn thấy xe số 99 đang đến, mới lên tiếng nhắc nhở: "Xe tới rồi."

Tô Yểu lấy ra tiền lẻ, "Vậy tôi đi về trước."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

"Anh cũng vậy. Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Tô Yểu lên xe, trên xe trống không, kể cả cô cũng chỉ có năm hành khách mà thôi. Cô chọn chỗ ngồi phía sau 2 người ngồi xuống, đầu dựa vào cửa sổ, không có tâm trạng.

Xe lắc lư trên đường, đi qua hai trạm trung gian, Tô Yểu chợp mắt một chút, mí mắt cũng không nhấc lên được. Đến tận khi di động rung lên, cô đột nhiên tỉnh táo lại, mở khóa, là Lương Sở Uyên trả lời.

Anh hỏi còn mấy trạm nữa thì đến nhà.

Tô Yểu không nghi ngờ gì, đếm đếm lại số trạm, trả lời: Năm trạm.

Lương Sở Uyên: Được, về đến nhà nói với anh một tiếng.

Tâm trạng nặng nề mấy giờ đồng hồ bỗng chốc tan thành mây khói, Tô Yểu rốt cuộc có tinh thần, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, cảnh vật được anh đèn vàng cam bao trùm, xe dừng rất nhanh, ánh sáng kéo thành đường dài, dũng cảm mà lướt qua, đẹp đến không quá chân thật.

Xe buýt lại ngừng hai lần.

Trên xe máy sưởi mở vừa đủ, Tô Yểu cảm thấy nóng, đem khăn quàng cổ gỡ xuống để ở trên đùi, một lần nữa nhìn về phía cửa sổ, lại nhìn thấy qua cửa kính có một đạo thân ảnh.

Cô bỗng nhiên quay đầu lại.

"Sao anh lại tới đây!"

Người tới ngồi xuống bên cạnh cô, trên người chỉ mặc một cái khoác lông dê, nhiệt độ cơ thể lại cao đến dọa người, cuồn cuộn không ngừng mà truyền lại đây.

Ánh mắt anh sáng như đuốc.

[Cô dâu của anh sắp chạy mất rồi, anh còn có thể không tới sao?]

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.